Sau ngày Lục Uyên rời khỏi Linh Vân Phủ, mọi thứ lại chìm vào tĩnh lặng thường nhật. Nhưng với Phương Di, sự yên bình này không mang theo chút thư thả nào. Căn phòng quen thuộc bỗng rộng hơn, gió lùa qua khe cửa như nhắc nhớ điều gì đã bỏ lại.
Nàng ngồi lặng bên án thư, ánh mắt vô thức nhìn về phía bàn đá ngoài sân — nơi trước đây nàng thường ngồi đọc sách, và Lục Uyên từng đến chỉ để lặng im nghe nàng kể chuyện cổ. Bên gối là chiếc lược gỗ tử đàn chạm hoa sen, nàng chưa từng dùng để chải tóc, nhưng vẫn giữ nó gần bên như một thói quen khó hiểu.
Có điều, điều khiến tim nàng nặng nề… không phải vì ai đó đã đi, mà bởi một cảm giác cô độc mơ hồ đã quen từ thuở nhỏ bỗng trở lại. Thứ cảm giác giống như khi nàng còn sống giữa rừng Linh Mộc, sáng đón sương, tối chờ trăng, chẳng ai nói, chẳng ai nghe.
Ánh chiều buông mỏng, Phương Di lặng lẽ rời khỏi phòng. Nàng không báo với ai, chân trần bước ra hành lang đá dẫn về sau núi. Mái tóc dài rũ xuống lưng, vạt áo lặng lẽ bay trong gió mát.
Phía sau núi là một con suối nhỏ uốn lượn giữa thảm rêu xanh, đá trắng và hoa dại nở li ti. Nơi này ít người lui tới, như một thế giới tách biệt. Nàng luôn thích cảm giác chân chạm đất, ngâm mình trong dòng nước lạnh – mát lành, thật, và yên.
Nàng ngồi xuống bên mép suối, áo váy dàn đều như đóa hoa vừa nở. Nước mát tràn qua mắt cá chân, gió xuân lướt qua tóc rối. Một chiếc đuôi hồ ly nhỏ, đỏ rực như ngọn lửa, khẽ lay động sau lưng nàng — chỉ thoáng qua rồi tan vào gió.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play