Khương Mặc hừ lạnh một tiếng, trừng mắt khiêu khích Lạc Oánh Oánh:
“Cái gì mà sư tôn của ngươi? Đó là sư tôn của ta! Ta – Khương Mặc – là thủ tọa đại đệ tử, là duy nhất dưới môn sư tôn ta!”
“Không nghe sư tôn ta nói sao? Người đã sớm cắt đứt mọi quan hệ với ngươi rồi! Ngươi sao lại không biết xấu hổ đến vậy, cứ dai dẳng dây dưa, chẳng lẽ là bị thiên hạ bỏ rơi nên mới phải quấn lấy sư tôn người khác?”
Lời khiêu khích vừa dứt, sắc mặt Lạc Oánh Oánh liền đỏ bừng, đôi mắt như muốn rưng rưng.
Nàng nhìn về phía Mộ Từ đang đứng sau lưng Khương Mặc, ánh mắt như oán như trách, mang theo cả phần uỷ khuất: “Sư tôn, người chẳng phải đã nói đời này chỉ thu mỗi mình Oánh nhi làm đồ đệ sao? Người lừa ta?!”
Mộ Từ nhíu mày, đang định mở miệng giải thích thì Khương Mặc đã nhanh hơn một bước, cất giọng châm chọc: “Ngươi đừng có kêu la khóc lóc nữa! Ngươi vì một tên cẩu nam nhân mà khiến sư tôn mình phải bỏ đi, ngươi như thế còn xứng đáng làm đệ tử thân truyền của sư tôn sao?”
Thấy Lạc Oánh Oánh tỏ vẻ không phục, Khương Mặc khoanh tay, bắt đầu đi quanh nàng mà vạch từng khuyết điểm một cách tỉ mỉ: “Chuyện kết đạo lữ là chuyện lớn cả đời, ngươi với hắn quen biết bao lâu mà đã vội vàng kết đôi? Ngươi biết cha mẹ người ta là ai, họ tên thế nào không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT