Khương Thần Ngọc bị Khương Mặc quát đến ngẩn người, hắn chưa từng thấy Khương Mặc như thế bao giờ.
Trước nay mỗi lần gặp hắn, nàng đều cười tươi gọi một tiếng “Đại sư huynh”, như một chiếc đuôi nhỏ lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau. Dẫu có lúc giận dỗi, nàng cũng chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với hắn.
Trong lòng Khương Thần Ngọc dâng lên cảm giác khó tả, nghèn nghẹn nơi lồng ngực: “Mặc Nhi, đại sư huynh chỉ muốn muội trở về Huyền Thiên Thánh Địa thôi, đừng giận dỗi trẻ con như vậy có được không?”
Khương Mặc khẽ bật cười, nụ cười lạnh đến thấu xương: “Ngươi muốn ta về Huyền Thiên Thánh Địa để làm gì? Để tiếp tục sống trong cái viện bỏ hoang không che nổi mưa gió?”
“Để phải đi làm thuê trong tửu lâu đổi lấy đồ ăn thừa người khác không thèm, nếu không thì đói lả ra đấy?”
“Để mỗi ngày bị các ngươi sai bảo, hô tới gọi lui, làm trâu làm ngựa cho Giang Nhu?”
“Khương Thần Ngọc, ta – Khương Mặc không nợ nần các ngươi một chút gì!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play