Đứng trước cửa, Giang Nhu nhìn Khương Mặc bình an vô sự, thậm chí còn có chút hồng nhuận, đáy mắt lướt qua một tia tiếc nuối.
Nhưng nàng vẫn vội vã bước tới với vẻ mặt lo lắng: “Tỷ tỷ, thấy tỷ không sao muội thật sự mừng quá! Hôm đó nghe tỷ trúng độc, muội lo đến muốn chết!”
Khương Mặc bị lời lẽ ngọt ngào giả tạo của tiện nhân họ Giang làm nghẹn tới mức chén canh bổ trong tay cũng chẳng muốn uống nữa.
Hôm nay Giang Nhu ăn mặc từ đầu đến chân đều theo phong cách ngày trước của nguyên chủ, đến cả động tác bước đi nhỏ cũng bắt chước dáng vẻ hiện tại của nàng.
Sao lại có hạng người giỏi học đòi đến thế? Vì làm thế thân mà cũng tận tâm tận lực quá rồi.
Khương Mặc mặt mày đen kịt, còn chưa kịp lên tiếng thì Mộ Từ đã lên tiếng hỏi, giọng đầy nghi hoặc: “Đồ nhi ngoan, chẳng phải con mồ côi sao?”
Khương Mặc vừa định giải thích thì Khương Thần Ngọc đã dẫn theo hai người còn lại bước lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT