Tiểu Hắc trong nháy mắt sửng sốt.

Ôn Tân xoa xoa cái đầu lông mềm của nó, nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ, liền đứng dậy chuẩn bị cơm tối.

“Hôm nay muốn ăn gì? Trứng chiên được không?”

Tiểu Hắc không phải mèo thật, đồ ăn vặt như pate còn được, chứ hạt thì không hề đụng tới.

Ôn Tân cũng phải quan sát vài bữa mới phát hiện ra nó chỉ ăn thịt.

Tiểu Hắc giật giật lỗ tai, nhìn theo bóng lưng gầy dài của Ôn Tân đang bận rộn trong bếp, nó thong thả bước vào phòng ngủ, vươn đuôi cuộn lấy đống vật liệu còn sót, chuyển đến chỗ cần lắp.

Không tiếng động làm xong những thứ này, nó trở lại trước cửa phòng bếp, lại ngẩn người nhìn anh rất lâu.

Một vài ngày cứ trôi qua bình yên như thế, một hôm đang nằm trên tủ ngủ, Tiểu Hắc bỗng cảm nhận được một luồng khí tức kỳ dị và nguy hiểm, cách không đến mười dặm.

Luồng khí đó, con người không cảm nhận được — nhưng với nó thì quá quen thuộc: đó là mùi của đồng loại.

Không phải ngẫu nhiên, cũng không phải lướt qua.

Đối phương đang tiến về phía nó.

Trong chớp mắt, đôi mắt Tiểu Hắc mở to, ánh nhìn sắc lạnh như dao.

Sáng sớm, trời vừa hửng sáng, Ôn Tân chuẩn bị đi làm thì phát hiện cục bông đen luôn thích nằm trên nóc tủ lười biếng – đột nhiên nhảy xuống, như thể muốn đi cùng cậu.

Ôn Tân ngập ngừng một lát rồi dắt nó xuống nhà.

Trong khu vườn nhỏ, lác đác vài bóng người: học sinh, nhân viên công sở, ông bà già đi dạo sáng.

Ôn Tân quan sát một vòng, phát hiện ánh mắt Tiểu Hắc không hề dừng lại ở bất kỳ ai.

Lý do nó ra ngoài rõ ràng không liên quan đến mấy người kia.

Đi một đoạn, khi gần tới cổng khu dân cư, Cục Bông Đen chủ động dừng lại, ý rằng nó không đi nữa.

Ôn Tân cũng dừng bước theo, nhìn đôi mắt vàng kim sáng rực đang dõi theo mình, xung quanh lại chẳng có gì, không khỏi đoán – chẳng lẽ Tiểu Hắc chỉ muốn tiễn mình ra cửa?

Ngay lập tức, Ôn Tân khẽ cúi mắt, nghiêng người hôn nhẹ lên trán nó.

Chỉ vài ngày ngắn ngủi sống cùng, Tiểu Hắc đã quen với sự gần gũi của Ôn Tân, điều này khiến bản thân nó cũng thấy không thể tin nổi.

Đang bận nghĩ xem nên xử lý kẻ xâm nhập thế nào, nó liền bị nụ hôn bất ngờ kia làm không kịp tránh.

Môi chàng trai mềm như mây, khi áp lên, mang theo độ ấm khiến người ta không thể ngó lơ.

Như bị điện giật, toàn bộ sát khí trong đầu Tiểu Hắc phút chốc tiêu tán.

Đây là lần thứ hai nó bị người ta hôn, mà lại vẫn là cùng một người.

Nhưng mà lần trước Ôn Tân vẫn đang mơ màng chưa tỉnh, còn lần này thì hoàn toàn khác!

Ôn Tân không biết trong lòng Tiểu Hắc đang dậy sóng, chỉ mỉm cười dịu dàng: “Ngoan, hôm nay anh sẽ về sớm.”

Chạm phải đôi mắt cười dịu dàng của đối phương, Cục Bông Đen chỉ cảm thấy một luồng khí nóng bùng lên, mặt mày bốc hỏa, nóng đến đỏ bừng.

May mà có lớp lông tơ đen mịn che chắn, mới không để Ôn Tân phát hiện ra điều gì bất thường.

-Cá mặn thời @ vs TYT nha~

Ôn Tân là một thợ làm bánh ngọt, làm việc tại một tiệm bánh nằm trong khu phố thương mại.

Dù lúc phỏng vấn anh khá ít nói, nhưng khuôn mặt tuấn tú trời ban cộng với tay nghề làm bánh xuất sắc vẫn giúp cậu tỏa sáng giữa các ứng viên.

Quản lý tiệm sau khi nếm thử bánh của cậu thì hai mắt sáng rỡ, lập tức quyết định nhận cậu vào làm.

Cô nói với mọi người: “Nhìn xem gương mặt này, vóc dáng này, chẳng phải là biển quảng cáo sống sao? Sau này phát tờ rơi mà trang điểm một chút cho Ôn Tân thì lo gì không thu hút khách?”

Khi ấy Ôn Tân đứng bên cạnh, cười gượng đầy lễ phép, muốn nói lại thôi.

Quản lý lại tiếp tục hăng hái: “Quan trọng nhất là — bánh và điểm tâm cậu ấy làm ngon tuyệt! Còn chịu khó sáng tạo món mới, làm việc cẩn thận, một người như vậy thì nhân cách chắc chắn không tệ!”

Hai lời khen liên tiếp đó nhận được sự tán thành của toàn bộ đồng nghiệp.

Dù có vài người ban đầu không phục, nhưng sau khi làm việc chung cũng phải thừa nhận thái độ làm việc nghiêm túc đến từng chi tiết của Ôn Tân.

Tính đến nay, cậu đã làm việc tại tiệm bánh này ba năm. Phần lớn khách quen đều quay lại vì cậu, khiến quản lý không ít lần cảm thán: “Tuyển người chuẩn khỏi bàn!”

Đến nơi làm việc, Ôn Tân không vội vào trong mà tự kiểm tra toàn thân từ đầu đến chân.

Dù chưa từng thấy Tiểu Hắc rụng lông, cậu vẫn cẩn thận từng chút một.

Ôn Tân không muốn vì một phút lơ là của mình mà khiến khách hàng đang vui vẻ mua bánh phải thất vọng, cũng không muốn gây rắc rối cho quản lý và đồng nghiệp.

Sau khi xác định người không dính lông mèo hay tóc rụng, Ôn Tân mới vào tiệm thay đồ, đeo khẩu trang, xắn tay áo sơ mi đến tận khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng thon dài, bắt đầu công việc.

Chẳng bao lâu, đồng nghiệp lần lượt đến, thấy vậy thì cười chào: “Chào buổi sáng, thợ Ôn!”

Ôn Tân đang bận nhưng vẫn ngẩng đầu, mắt cong cong: “Chào buổi sáng.”

Dù đã đeo khẩu trang nhưng nụ cười dịu dàng của Ôn Tân vẫn không giấu được.

Một số đồng nghiệp tinh ý đã sớm nhận ra dạo gần đây, nụ cười của Ôn Tân nhiều hơn hẳn thường ngày, và cũng hiếm khi ở lại làm quá giờ nữa – khác hẳn với trước đây thường làm đến tám, chín giờ, đến mức quản lý cũng phải hối thúc mới chịu về.

Họ thì thầm bàn tán: “Không bình thường, quá không bình thường rồi.”

“Chẳng lẽ cậu ấy có bạn gái rồi?”

Càng nghĩ càng thấy khả năng đó cao, các nữ nhân viên trong tiệm nhìn nhau, những đóa hoa lòng đang chớm nở liền héo rũ thành cành khô lá úa đầy đất.

Hôm nay có mấy đơn đặt bánh của khách sạn và công ty tổ chức tiệc, Ôn Tân vùi đầu vào làm việc, không rảnh để ý gì khác.

Bận bịu một hồi, đã đến giờ nghỉ trưa.

Đồ ăn trong trung tâm thương mại đắt đỏ, các nhân viên đã quen với việc mang cơm hộp từ nhà, hâm nóng trong lò vi sóng của bếp là ăn được.

Có người tiện tay bật tivi trong tiệm, đang phát tin tức khẩn.

《 “Gần đây, sở thú thành phố H đã bị những kẻ không rõ danh tính tấn công, nhiều động vật lớn bị nhốt bên trong đã trốn thoát, gây ra hàng loạt vụ tấn công người dân nghiêm trọng. Người dân cần hết sức chú ý khi ra ngoài.” 

“Nếu ai phát hiện động vật hoang dã, xin lập tức gọi vào đường dây nóng của cơ quan chức năng để được hỗ trợ. Tuyệt đối không tự ý bắt giữ. Số điện thoại: XXX-XXXXX.”

“Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và đưa tin liên tục về vụ việc này…”》

Dường như để nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng, bản tin kèm hình ảnh một con gấu đen hung dữ xông ra đường cắn người.

Thấy cảnh tượng đẫm máu bị làm mờ kia, một nhân viên đang ăn cơm suýt nghẹn.

Nuốt xuống được, cô nhìn phần gan heo còn lại trong bát, bỗng dưng hết muốn ăn.

Một người khác dán mắt vào màn hình, hoảng hốt nhìn hình ảnh kinh hoàng kia, tay ôm ngực thở phào: “May mà thành phố H cách đây xa lắc.”

“Dạo này thành phố H đúng là loạn thật. Trước đó tớ còn xem một bản tin nói có một bệnh nhân tâm thần bị nhốt trong nhà, rồi mắc bệnh dại, gia đình không trông kỹ, để người chạy ra ngoài cắn người lung tung.”

“Tớ cũng xem tin đó, nghe nói là loại bệnh dại mới, vaccine cũ không có tác dụng. Chết mấy người rồi đấy! Những người còn lại thì bị đưa vào viện, nhìn là biết không cứu nổi.”

“Trời ơi, nghe mà thương quá…”

Mọi người tuy vẻ mặt thương cảm, nhưng không ai thật sự hoảng sợ hay lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play