Đặc ưu sinh có nỗi khổ của đặc ưu sinh.

Quý tộc cũng có nỗi khổ của quý tộc.

Trải qua vài trăm năm, hệ thống xã hội của Oro cũng đã rối như bánh quai chèo.

Lâm Nghiên một lần nữa mở lại bưu kiện, ánh mắt bình tĩnh dừng trên hình ảnh thiếu nữ múa ba lê trong thư, trầm mặc hồi lâu rồi gửi lại một tin nhắn.

—— Thưa thầy Jacques, cho em hỏi… bắt buộc phải múa ba lê sao?


Lâm Nghiên quyết định… xuất viện trước đã.

Giấy không gói được lửa.

Tin tức cậu sắp xuất viện ngay lập tức bị đưa lên diễn đàn nặc danh của Aurora.


【LY sắp xuất viện?】

1L: Tin mật đây, chiều nay L sẽ rời bệnh viện.

2L: Cuộc sống tẻ nhạt cuối cùng cũng có chút kịch tính rồi.

3L: Gia tộc tôi phản đối kịch liệt việc Aurora nhận đặc ưu sinh. Một lũ không hiểu biết, như lũ chuột vậy. Mỗi sáng thức dậy, tôi lại thấy buồn nôn khi nghĩ đến việc phải thở chung một bầu không khí với chúng nó. Không thể đuổi chúng trở về cống rãnh được sao?

4L: Thiên lý tuần hoàn, thay trời hành đạo.

...

15L: Lên mạng làm anh hùng bàn phím, không tính là bạo lực mạng à?

16L: Bệnh viện trường chỉ có một cổng ra, L chắc chắn sẽ đi qua rừng tuyết tùng. Đường đó có camera hỏng, Tiêu đã phát thẻ đỏ rồi. Có thẻ đỏ, toàn bộ học sinh đều có quyền “dạy dỗ” L. Chúng ta muốn chơi thế nào… cũng không thành vấn đề ~~

...

20L: Ai đi?

21L: Tôi.

22L: +1

...

38L: +10086


Aurora được quy hoạch xanh hóa hoàn hảo, phóng mắt nhìn là những khoảng cây xanh rì.

Nếu là ban ngày nắng đẹp, đúng là một bức tranh phong cảnh tươi sáng. Nhưng vào những ngày giông gió đặc trưng, đèn trường chập chờn bất định, cả học viện như thể bị quỷ ảnh bao phủ từ trên xuống.

Quỷ ảnh lờ mờ, dày đặc.

Những học sinh yếu tâm lý đi qua rừng cây thường cảm thấy tim đập loạn nhịp vì hoảng loạn.

Khi Lâm Nghiên bước ra khỏi cổng bệnh viện, tin nhắn của Jacques giáo sư gửi đến:

—— Em thân mến, không chỉ ba lê. (Tất cả các thể loại vũ đạo đều được chấp nhận.)

Lâm Nghiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cúi đầu, gõ lại một dòng:

—— Cảm ơn thầy ^^

“Ê, đặc ưu sinh, lại đây một chút, hỏi cậu cái này.”

Lâm Nghiên không để ý đến giọng gọi đó, chỉ đợi hệ thống báo gửi tin nhắn thành công rồi chuẩn bị rời đi.

“Bang!” — một tiếng vang chát chúa.

Là xích sắt va vào mặt đất.

Lâm Nghiên ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua sợi xích, bình tĩnh nhìn về nhóm học sinh đang ngồi vây quanh tảng đá nhân tạo phía trước.

Có người ngồi, có người đứng, có kẻ nghiêng người dựa vào. Vốn dĩ còn đang cười đùa ngông nghênh, nhưng khi ánh mắt Lâm Nghiên quét qua, không khí lập tức tĩnh lại, bảy tám ánh mắt đồng loạt dừng trên người cậu.

Khuôn mặt cậu có đường nét mềm mại, vừa đủ thanh tú, lại không quá yếu ớt, giữa lạnh lùng và sắc bén giữ được cân bằng kỳ lạ. Làn da trắng, tóc đen, môi đỏ tươi. Khi nhìn người, ánh mắt luôn mang theo một lớp sương lạnh lẽo, như thể trời sinh đã đứng trên cao mà nhìn xuống thế gian.

Đặc biệt là đôi mắt đen kia, đuôi mắt thuôn dài, hai mí mỏng, tròng mắt như thể thiết bị thôi miên của một nhà tâm lý học.

Từng ngụm nuốt khan vang lên.

Lại là tới gây chuyện.

Lâm Nghiên bực bội nhấc sợi xích lên khỏi mặt đất, vừa lúc giãn gân cốt cổ tay.

Đối diện cậu là một nam sinh tóc nâu đen, đôi mắt mang dáng phương Đông điển hình.

Lâm Nghiên từ tốn thu lại xích sắt, ánh mắt lãnh đạm quét lên người đối phương.

Nam sinh như bị thôi miên, cổ họng khô khốc, yết hầu chuyển động liên tục.

Ngay khi Lâm Nghiên sắp mất kiên nhẫn muốn xoay người bỏ đi, đối phương lại lắp bắp mở miệng:

“Bạn học, xin hỏi… có phải… cậu có biết… năm nhất có một đặc ưu sinh, hay đeo kính đen… tên là Lâm Nghiên? Cậu ấy… đã xuất viện chưa?”

Lâm Nghiên khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua đám người phía sau tên nam sinh kia — tất cả đều đang gật đầu phụ họa.

Cậu tùy ý thả xích sắt xuống, trong mắt thoáng hiện một tia châm chọc, nhưng khi ngẩng lên lại mang theo nụ cười nhạt, xua tan hẳn khí lạnh vừa rồi, trông như cười mà không phải:

“Tôi biết. Cậu ấy xuất viện rồi.”

Chương 4: Bị bắt nạt thì nghĩ tôi sẽ không đánh lại, mắng cũng không mắng lại sao?

【Tôi nguyện dùng một huy chương Ross Thiết Đặc để đổi lấy thông tin về người bạn học kia.】

1L: Huy chương Ross Thiết Đặc: biểu tượng đại diện gia tộc Ross Thiết Đặc. Người sở hữu huy chương này có thể tự do ra vào tất cả cửa hàng dưới danh nghĩa gia tộc.

2L: Không thể tin được! Gia tộc Ross Thiết Đặc chỉ xếp sau gia tộc Ni Lỗ về quyền lực pháp luật! Có thể tuỳ ý phát ra huy chương chỉ có thể là người thừa kế đời kế tiếp… nhân tình đời sau của người thừa kế, chậc chậc chậc. Chủ thớt hào phóng quá. Có ảnh không? Không có ảnh thì tả đại khái dáng vẻ xem, tôi giúp tìm thử.

3L: Đại lão! Quỳ bái đại lão! Ước một điều đi, lỡ tôi biết người thì sao…

4L: Nói vạn nhất thôi nhé, nhỡ đâu là anh em tôi thật thì sao?

5L: Chủ thớt đừng úp nữa, đăng ảnh đi, tôi muốn xem người đẹp cỡ nào!

6L: Chắc kiểu tiên giáng trần ấy (đầu chó)

7L: Đây đâu phải thời điểm tân sinh nhập học nữa, còn đâu mà tiên với chả giáng… Tôi cá một đồng liên bang là chủ thớt có gu đặc biệt.

8L: Ảnh đi ảnh đi ảnh đi!

...

Không phải ảnh — là một đoạn video chỉ vài giây.

Gió bắc rít gào, vọng lại như tiếng quỷ khóc sói tru.

Chạng vạng, trời âm u, nhiệt độ Aurora giảm đột ngột. Đèn đường nhấp nháy không ổn định, gió lạnh ào ào cuốn qua rừng tuyết tùng, khiến cả mặt đất lẫn tường đều phủ đầy những bóng cây méo mó như đang gào thét.

Từ trong những bóng tối ấy, hiện ra một bóng dáng mờ mịt.

Cao gầy, thẳng lưng, cô độc.

Hắn dường như phát hiện có ai đang nhìn, khẽ nghiêng đầu lại.

Chiếc ô đen nghiêng xuống che đi phần lớn gương mặt, chỉ để lộ phần cằm nhỏ và làn da trắng đến phát lạnh.

Chiếc ô được vén lên, ống kính vô thức zoom gần hơn.

Gương mặt lãnh đạm đến vô cảm, đồng phục đen kéo lên cổ, cổ tay áo thò ra xương trắng nổi bật. Đôi mắt kia lạnh lùng nhìn thẳng vào ống kính.

Camera run lên một chút, rồi màn hình đen kịt.

Chỉ còn lại tiếng thở gấp gần trong gang tấc, lấn át hết cả tiếng gió tru rừng cây.

35L: ctyvubvyhhjhvhjhigufyvugu

36L: Khụ, khụ, khụ…

37L: ………

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play