Aurora nằm ở vùng ngoại ô khu Tân La Tô Đạt Châu, sát biển Ailolan. Nơi này thường có gió mạnh, thời tiết mưa bụi kéo dài, thuộc kiểu khí hậu ôn đới hải dương điển hình.

Bên trong khuôn viên Aurora trồng nhiều loại cỏ hắc mạch.

Cỏ này bốn mùa xanh mướt, chịu ẩm tốt, dễ trồng, dễ quản lý. Chỉ có điều, tốc độ mọc quá nhanh. Chỉ cần thợ làm vườn lười cắt tỉa vài tuần, mặt cỏ quanh bệnh viện trường đã xanh rì một mảng.

Lâm Nghiên kiên trì nguyên tắc “kẻ địch không động, ta cũng không động”, đã ngồi xổm suốt hai tiếng bắt mèo, nhưng con mèo hoang vừa mới vồ được lại phóng thẳng vào bụi cỏ.

Cậu nửa ngồi xuống cạnh đó, cụp mắt, dường như đã mất hứng với trò “bắt mèo”. Một lúc sau, cậu đứng lên, bước về phía trước vài bước.

Nhánh cỏ bị đôi móng mèo đè xuống, con mèo hoang rụt rè ló đầu ra, đôi mắt đen láy chăm chú dõi theo bóng dáng Lâm Nghiên, khe khẽ kêu một tiếng.

Lâm Nghiên như không nghe thấy, vẫn bước đi.

Mèo hoang lập tức kêu to hơn, thấy cậu không phản ứng, cả bộ lông dựng đứng, bốn móng bước thẳng ra khỏi bụi cỏ, rón rén bám theo phía sau Lâm Nghiên.

Nó chưa kịp đi được mấy bước.

Lâm Nghiên quay đầu nhìn con mèo, ánh mắt nhẹ lướt qua chân trái sau đang bị thương của nó, vẻ mặt không đổi. Cậu nửa ngồi xuống, đưa tay ôm mèo vào lòng.

Mèo hoang theo bản năng rụt móng vuốt bị thương lại, giống như muốn lùi về sau cảnh giác, cả người lại dựng lông lên lần nữa.

Lâm Nghiên làm bộ thu tay lại, mèo con giật mình, vội vươn móng vuốt ra đặt lên lòng bàn tay cậu.

Lâm Nghiên để mặc cho nó nắm lấy tay mình.

Một người một mèo — làn da trắng và đôi mắt đen — tựa như vừa ký một bản hiệp nghị hữu hảo.

Mèo con được một tấc lại muốn tiến một thước, rúc vào lòng bàn tay Lâm Nghiên.

Chiếc đuôi mảnh định quấn quanh cổ tay cậu.

Lâm Nghiên liếc nhìn nó.

Mèo con vờ giương nanh múa vuốt, được một lát, lại bắt đầu cọ vào tay áo cậu, rúc trong lòng cậu, ngoan ngoãn cụp đuôi lại.

Hôm nay nhiệt độ Aurora hơi thấp, bệnh viện trường đã bật hệ thống sưởi. Trong viện và ngoài viện, như hai mùa khác nhau.

Lâm Nghiên đẩy cửa ra, thân thể căng cứng vì lạnh khẽ thả lỏng, ngón tay run rẩy co lại vì buốt.

Cậu nhìn thẳng về phía quầy chẩn đoán.

Không xa phía sau truyền đến tiếng bước chân ngày càng gần, một nam sinh vừa từ tầng trên chạy xuống, hơi thở gấp gáp, nặng nề.

Lâm Nghiên lập tức siết chặt thân thể, đề phòng nhìn về phía người đó — là Windy.

Tiếng thở nặng nề im bặt.

Windy đứng thẳng dậy, hai má ửng đỏ vì chạy, mất đi vẻ ngạo nghễ thường ngày, lại có thêm mấy phần thiếu niên khí. Hắn hoang mang, lắp bắp:

“Tôi…”

Hai người, cứ thế đối diện nhau dưới bóng râm bệnh viện trường.

Động tĩnh đầu tiên lại phát ra từ trong lòng áo bệnh nhân của Lâm Nghiên — một cục bột trắng lộ đầu.

Một tiếng “meo” hung dữ bật ra.

Khi sắp lao lên đánh kẻ địch, mèo con lập tức bị Lâm Nghiên túm sau gáy giữ lại.

Lông mèo đồng loạt dựng đứng, đôi mắt đen láy gườm gườm nhìn sườn mặt lãnh đạm của Lâm Nghiên, không cam tâm mà lùi về.

Lâm Nghiên cụp mắt, nhéo nhẹ sau gáy nó, giọng điệu không nhanh không chậm:

“Ngoan một chút.”

Ngoan một chút… ngoan một chút… ngoan một chút…

Windy nghĩ, đầu hắn chắc bị đánh đến hỏng rồi.

Hắn càng nghĩ càng rợn người, nhớ lại sức mạnh đáng sợ đêm đó, toàn thân bất giác cứng đờ, lập tức lùi sang bên nhường đường cho Lâm Nghiên. Nhưng thấy cậu hoàn toàn thờ ơ đi lướt qua, hắn không qua nổi đại não, buột miệng thốt lên:

“Lâm Nghiên… đầu cậu… không sao chứ?”

Tầng một chợt tĩnh lặng như tờ, đến mức có thể nghe rõ tiếng cây kim rơi.

Không khí như ngừng lại.

Lâm Nghiên nghiêng đầu liếc Windy một cái, ánh mắt lướt qua vết băng trên trán hắn, rồi lại dừng trên gò má ửng đỏ của hắn, như đang suy nghĩ gì đó:

“Còn cậu?”

Còn cậu… còn cậu… còn cậu… còn cậu…

Đầu óc quay cuồng.

Windy choáng váng, cũng buột miệng đáp:

“Tôi… tôi không sao…”

Lâm Nghiên gật đầu, nét mặt không thay đổi, ôm mèo quay người đi về hướng quầy chẩn đoán.

Windy đứng nguyên tại chỗ, vò đầu bứt tóc bực bội.

…Rõ ràng hắn đến để gây chuyện với Lâm Nghiên mà!

Nắng sớm từ cửa kính nghiêng xuống, nhẹ nhàng trải khắp sân viện.

Tầng một lại dần trở nên ồn ào.

Con mèo hoang lông xám trắng, đôi mắt đen bóng.

Con mèo này đã sống ở Aurora hai năm, thích lang thang quanh khu bệnh viện. Nó có tính cách hung dữ, không cho ai chạm vào, rất dễ dựng lông.

Ai muốn dụ được nó ra,

Phải cố gắng làm hài lòng nó, thì may ra mới được ban thưởng một ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng Lâm Nghiên lại dễ dàng ôm được nó.

Đám y tá nhìn nhau, không khỏi trợn mắt.

Rồi lại thấy mèo con trong ngực Lâm Nghiên đang “ngoan ngoãn” cọ người — cái đuôi cứ liên tục muốn quấn lấy cổ tay cậu.

Lâm Nghiên nhẹ nhàng nhấc con mèo ra khỏi lòng.

Lúc này, các hộ sĩ mới chú ý thấy chân nó bị thương, lập tức xúm lại lấy băng gạc băng bó cho nó.

Mèo hoang không chủ, tính tình hung hăng, hù cho mấy y tá vội lùi lại. Nhưng con mèo què chân kia lại đắc ý giơ móng với Lâm Nghiên như khoe thành tích.

Lâm Nghiên đưa tay ra, mặt lạnh nhấn nhẹ vào sau gáy nó.

Mèo con dựng hết lông lên, “meo” mấy tiếng đầy ấm ức, thấy Lâm Nghiên vẫn không nhúc nhích, mới không tình nguyện vươn móng vuốt bị thương ra.

y tá nhỏ cúi đầu kiểm tra vết thương, thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng nói:

“Là thật đấy, đúng là nó tự đè lên.”

Trong trường thường xuyên xảy ra sự cố bắt nạt.

Mà những sự cố đó, cuối cùng hầu như đều bị quy về lý do “người bị bắt nạt tự ngã”, “trẹo chân”, hoặc “tự dưng nhảy xuống cầu thang”.

Những y tá khác lập tức im lặng, ngơ ngác một hồi lâu, sau đó mới dè dặt nhìn về phía Lâm Nghiên.

Lâm Nghiên như không nghe thấy lời họ, cậu rũ mắt, hai ngón tay ấn nhẹ sau gáy mèo con, ánh mắt nghiêm túc dõi theo từng động tác xử lý của họ.

Mọi người thở phào.

Không bao lâu sau, mèo què đã được băng bó chỉnh tề, trở thành “mèo băng vải”.

Băng vải A Nghiên và băng vải tiểu miêu cùng ngồi trong phòng khám, lắng nghe bác sĩ chủ trị dặn dò. Một người một mèo đều rũ mắt, gà gật như sắp ngủ đến nơi. Nhưng hễ âm lượng bác sĩ nhỉnh lên một chút, cả hai lập tức ngẩng đầu theo phản xạ, lộ ra đôi con ngươi đen nhánh giống nhau như đúc.

Bác sĩ chủ trị bị hai đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, theo bản năng nghi ngờ liệu mình vừa rồi có nói to quá không, liền vội xua tay, bảo cả hai mau về phòng nghỉ ngơi.

Lưu lạc miêu cũng được đặc cách cho ở lại phòng bệnh 113.

y tá nhỏ nhát gan vốn sợ con mèo này lắm, vậy mà lần này lấy hết dũng khí đẩy cửa phòng ra.

Lâm Nghiên đang ném bóng.

Quả bóng nhỏ màu vàng được ném ra.

Mèo hoang phóng vọt tới, lập tức ngậm bóng chạy về đặt cạnh chân Lâm Nghiên. Cậu vừa vươn tay, nó lập tức bỏ xuống bộ dáng hung dữ, cọ cọ lòng bàn tay cậu, thậm chí còn híp mắt hưởng thụ, chiếc đuôi nhỏ đong đưa qua lại, hoàn toàn không còn tâm trí "tấn công" bất kỳ “người lạ xâm nhập lãnh địa” nào nữa.

y tá nhỏ há hốc miệng.

Lúc hoàn thành công việc và chuẩn bị rời khỏi phòng, trong lòng cô vẫn ngập tràn mơ hồ và nghi hoặc.

Mèo hoang từ bao giờ lại trở nên ngoan ngoãn đến vậy?

Hay là… Lâm Nghiên đã đánh tráo mèo?

Vừa bước ra ngoài, vừa len lén liếc về phía trong phòng qua khe cửa.

Chỉ thấy con mèo đang dùng đuôi nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay Lâm Nghiên. Bỗng chốc, toàn bộ lông nó dựng đứng, con ngươi đen nhánh gườm gườm nhìn y tá nhỏ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến tấn công.

y tá nhỏ sợ đến mức bước vội mấy bước. Đúng lúc đó, trong phòng vang lên giọng nói lạnh nhạt:

“Xin lỗi.”

Lâm Nghiên lại ấn nhẹ sau gáy mèo con, động tác như dỗ dành một đứa trẻ ngang ngược.

y tá nhỏ quay đầu lại trong hoảng hốt, chỉ thấy con mèo vốn nổi tiếng hung dữ kia, lúc này lại quay đầu lại, khẽ “meo” hai tiếng lấy lòng 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play