Thẩm Niết đang buồn vì Lâm Nghiên không để ý đến mình, đúng lúc phát hiện Lâm Nghiên chủ động cho mình bậc thang xuống, lập tức lên tiếng:
— Vậy thì chúng ta không đi nữa.
Những quân nhân quen biết hai người đều bật cười. Phần lớn họ đều lớn tuổi hơn Lâm Nghiên và Thẩm Niết một chút, nhìn thần sắc của hai người cũng vô thức dịu lại vài phần. Đặc biệt là đối với Lâm Nghiên — cho dù cậu đã ở chiến khu ba năm, khí thế quanh thân ngày càng nghiêm nghị — nhưng gương mặt ấy từ đầu đến cuối không hề thay đổi, làn da trắng như sứ, ánh mắt đen sâu, xinh đẹp đến mức giống như được tạo ra bằng bàn tay khéo léo, khiến người ta không tự chủ mà sinh thiện cảm.
Số tầng trong thang máy không ngừng nhảy lên, sau khi tiễn những quân nhân khác, cuối cùng dừng lại ở tầng một. Tầng một của Tháp Phương Tiêm là khu thương mại, hai người đi xuyên qua khu thú bông, Lâm Nghiên mắt nhìn thẳng đi phía trước, mới được vài bước, một chú chó chạy bằng điện đụng trúng mũi giày cậu.
Lâm Nghiên khom lưng nhặt chú chó điện lên, vừa ngẩng đầu đã thấy Thẩm Niết đang đứng đối diện. Trên người hắn treo đầy thú nhồi bông với đủ hình thù kỳ quái, nhìn qua có phần buồn cười.
Lâm Nghiên khó mà diễn tả nổi cảm giác lúc này, chỉ có thể lặng lẽ nhìn Thẩm Niết. Hắn quỳ một chân trên mặt quầy, hai ngón tay chắp lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Nghiên, dịu giọng nói:
— Cầu xin trung tướng đại nhân, đừng giận nữa, tha lỗi cho tôi đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT