Triệu Đại Sơn ở trong sân bổ củi.
Ngửi được mùi thơm của thịt thỏ, hắn liền chảy nước miếng.
Nhân lúc không ai chú ý, hắn nhanh chóng lau đi, quay đầu liền thấy lão tứ vươn lưỡi ra liếm mùi thơm trong không khí, giống như một con chó điên lên vì đói.
"Thơm quá..."
Triệu Tứ Đản không ngừng nuốt nước miếng, căn bản nuốt không hết.
Buổi sáng hắn mới uống hai chén cháo, theo lý thuyết sẽ không đói bụng, vì sao bụng vẫn luôn lộc cộc lộc cộc kêu không ngừng.
Bước chân của hắn không chịu khống chế đi về phía nhà bếp, hắn thấy nồi đang sôi bùng bùng, thịt thỏ thêm củ cải, cả một nồi to, nước sốt trong nồi không ngừng chảy ra theo lỗ hổng của cái nồi.
Trình Loan Loan cũng đang đau đầu, nồi này vốn đã không lớn, còn bị rách một lỗ, chờ có cơ hội nàng nhất định phải mua một cái nồi mới ở thương thành mới được.
Nàng đậy nắp nồi lại, sau đó đập trứng bỏ vào chén khuấy đều, chuẩn bị làm một canh trứng nấm dại.
Còn có một đống đậu que dài, có thể trực tiếp xào ăn, hương vị hẳn cũng không tệ lắm.
Nhìn thấy nàng như vậy, Ngô Tuệ Nương hoảng sợ, từ ngày hôm qua mẹ chồng đã khác thường, trong nhà có gì cũng ăn hết, giống như không định sống tiếp vậy...
Thôi, trong nhà có ăn thì ăn đi, ăn xong thì an tâm, tránh cho mẹ chồng lại đem đi cho người Trình gia...
Ngô Tuệ Nương tay chân lanh lẹ hỗ trợ.
Trình Loan Loan vừa quay đầu liền nhìn thấy Triệu Tứ Đản đứng ở cửa nhà bếp, nước miếng đã chảy tới trên quần áo.
Nàng bật cười mở nắp nồi, tức khắc mùi thơm ập vào mũi, nàng gắp một khối thịt thỏ, cười nói: "Tứ Đản, há mồm."
Triệu Tứ Đản ngơ ngác mở miệng.
Trình Loan Loan thổi thổi, nhét thịt thỏ vào trong miệng hắn.
"Ưm!"
Triệu Tứ Đản mở to hai mắt, trời ạ, ăn quá ngon, hắn chưa từng ăn món nào ngon như vậy, hắn hận không thể nuốt lưỡi luôn.
Trình Loan Loan hỏi hắn: "Thịt thỏ ngon không?"
Triệu Tứ Đản lại ngây dại, đây là thịt thỏ sao, có phải hắn nên nhổ ra hay không...
Hắn đang nghĩ ngợi thì Trình Loan Loan lại nhét một miếng thịt thỏ vào trong miệng hắn: "Đi kêu nhị ca tam ca con trở về ăn cơm đi."
Triệu Tứ Đản nuốt sạch, thật thơm... Hắn chỉ có thể ở trong lòng yên lặng mà nói một tiếng thực xin lỗi với con thỏ...
Hắn chạy như bay đi tìm nhị ca tam ca trở về ăn cơm.
Ngô Tuệ Nương nhanh nhẹn múc một nồi lớn thịt thỏ, sau đó dưới sự chỉ huy của mẹ chồng làm một nồi canh nấm trứng, lại xào một đĩa đậu que, cuối cùng bỏ gạo kê vào trong nồi hấp.
Trên bàn gỗ nho nhỏ bày ba món ăn, còn có sáu chén cơm hạt kê.
Triệu Đại Sơn không còn muốn bổ củi nữa, trong miệng không ngừng chảy nước miếng, tròng mắt không ngừng nhìn về phía bàn ăn.
Ngô Tuệ Nương đi ra ngoài lau mồ hôi cho hắn, nhỏ giọng nói: "Đại Sơn, ăn như vậy thật sự có ổn không vậy..."
Đêm qua ăn một bữa nhiều cơm tẻ như vậy, hôm nay lại ăn sạch số hạt kê đang có, thịt thỏ cũng hầm hết, hôm nay ăn no, nhưng ngày mai thì sao, ăn cái gì, thật sự uống gió Tây Bắc hay sao?
Triệu Đại Sơn dùng sức bổ củi: "Nương sắp xếp như vậy khẳng định có đạo lý, nàng nghe lời nương là được."
Ngô Tuệ Nương không hề nghĩ nhiều, khom lưng nhặt gỗ đã bổ xong lên xếp ngay ngắn trong bếp.
Trình Loan Loan ngồi ở trên ghế nhà chính, trong tay cầm một cái lá cây lớn quạt gió, thời tiết này thật sự quá nóng, ở nhà bếp bận rộn một lúc mà toàn thân đều là mồ hôi, đêm nay nói cái gì cũng phải tắm rửa một cái.
Mới vừa ngồi một hồi, Triệu Tứ Đản đã lạch bạch chạy về: "Nương, Thiết Trụ ca nói nhìn thấy nhị ca tam ca đến thôn Trình gia."
Thôn Trình gia chính là thôn nhà mẹ đẻ của nguyên thân ở, cách thôn Đại Hà không tính là xa, đi đi về về đại khái một canh giờ.
Hai tiểu tử này đến thôn Trình gia làm gì!
Trình Loan Loan ném lá cây xuống đứng lên: "Đại Sơn, con và ta đến Trình gia một chuyến!"
Đêm qua lão nhị lão tam đã muốn đi thôn Trình gia đòi nợ, sau khi nàng phản đối thì cho rằng hai tiểu tử này đã từ bỏ suy nghĩ, không nghĩ tới lại lén đi.
Người dân thôn Trình gia toàn bộ đều họ Trình, mấy đời đều ở chung với nhau, sao có thể cho phép hai tiểu tử họ Triệu qua đó giương oai.
Trình Loan Loan và Triệu Đại Sơn ngay cả cơm cũng không ăn, dưới cái nắng giữa trưa chạy đến Trình gia.
Ở trong trí nhớ của nguyên thân, thôn Trình gia thật sự không xa, nguyên thân lâu lâu sẽ về nhà mẹ đẻ một chuyến, nhưng Trình Loan Loan lại cảm thấy rất xa, hai chân nàng đi không nổi còn chưa nhìn thấy bóng dáng Trình gia.
Người cổ đại thật sự quá khó khăn, đi ra ngoài dựa vào hai cái đùi, đi đến mức hoài nghi nhân sinh.
Chờ nàng có tiền rồi, nhất định phải mua một chiếc xe ngựa mới được.
Nghĩ đến đây, Trình Loan Loan cười khổ không thôi, lúc thì muốn mua chăn bông lớn, lúc thì muốn mua nồi, lúc thì muốn xây nhà ở, hiện tại còn muốn mua xe ngựa, nàng nghĩ thật ra rất đẹp nhưng hiện thực lại rất tàn khốc...
Không biết đã đi bao lâu, rốt cuộc cũng thấy được một mảnh thôn xóm.
Thôn Trình gia nhiều cư dân hơn thôn Đại Hà, thoạt nhìn cũng giàu có hơn một chút, điểm giống nhau duy nhất điểm là thôn này cũng thiếu nước, ruộng lúa đều khô cạn.
Trình Loan Loan quen cửa quen nẻo đi đến cửa Trình gia.
Còn chưa đi vào, nàng đã thấy được một màn làm mắt trợn tròn muốn rách ra.
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu bị dây thừng cột vào trên cây hòe ngay sân, ánh nắng chiếu thẳng vào đầu, không có uống nước, môi của hai đứa nhỏ khô nứt đến đổ máu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt vô cùng, giống như giây tiếp theo sẽ ngất đi.
"Nhị cẩu!"
"Tam ngưu!"
Triệu Đại Sơn phẫn nộ vọt vào.
Hai người nhìn thấy đại ca lại đây, tưởng tới cứu mình, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trình Loan Loan xụ mặt đi vào, hai người sợ tới mức sắc mặt càng trắng hơn.
Rất lâu trước kia có một lần, nương chịu tức giận ở Trình gia, bọn họ tới đây lấy lại công bằng cho nương, cuối cùng lại bị nương hung hăng đánh một trận.
Tóm lại, vô luận Trình gia có không tốt đến cỡ nào thì nương đều không cho phép bọn họ tới tìm Trình gia gây phiền toái.
Nhưng bọn họ thật sự quá tức giận cho nên mới lén lút tới đây, hai mươi lượng bạc nếu không đòi về được cũng không sao, nhưng cũng phải để Trình gia chịu chút tổn thất nào đó...
Nhưng hình như bọn họ làm hỏng việc rồi, có khi nào nương càng hướng về Trình gia hay không...
Triệu Nhị Cẩu cùng Triệu Tam Ngưu hữu khí vô lực dựa vào trên cây hòe, môi khô nứt, hơi động đậy môi một chút liền đau muốn chết.
"Nương Đại Sơn, ngươi tới đúng lúc lắm!" Trình lão thái thái vẻ mặt tức giận từ trong phòng đi ra,"Hai tiểu tử Triệu gia này thật quá quắt! Thế mà dám tới Trình gia chúng ta ăn trộm gà, con gà mái cuối cùng của Trình gia bị hai thứ chó má này vặn gãy cổ, con gà này một ngày sinh một quả trứng, một tháng sinh 30 quả trứng, có thể đổi được mấy chục tiền đồng, thế mà bây giờ đã chết rồi..."
Trình Loan Loan nhìn về phía hai tiểu tử bị trói, hai tiểu tử này không dám nhìn nàng, nói cách khác, lời Trình lão thái thái nói là sự thật.
Trình lão thái thái nói đúng lý hợp tình: "Con gà này chính là đại công thần của Trình gia đại chúng ta, cháu trai lớn của ngươi có thể đọc sách hay không đều dựa vào trứng con gà này đẻ! Ta cũng không cần nhiều, hai lượng bạc, hiện tại đưa ngay cho ta!"
Nghe được lời này, Trình Loan Loan bật cười.
Người Trình gia này cũng thật thú vị, ngày hôm qua đánh nguyên thân vỡ đầu chảy máu, mất máu quá nhiều mà chết, hôm nay lại trói hai đứa con trai của nguyên thân lại, hiện tại còn có mặt mũi đòi tiền nữa cơ chứ!
Dù cho hiện tại lương thực khan hiếm, trên thị trường gà mái cũng không bán đắt như vậy, hai lượng bạc có thể mua mấy chục con gà.
Còn có, Trình Chiêu có thể đọc sách đều dựa vào cô cô là nàng trợ cấp bao lâu nay, có liên quan gì đến con gà mái kia?
Nếu muốn tính sổ vậy thì phải tính rõ ràng từng khoản!