Sáng sớm tinh mơ.
Khi mặt trời vẫn còn chưa ló dạng, chính là lúc mát mẻ nhất.
Triệu Hạ Hoa đang ngồi trong sân băm rau dại cho gà vịt.
Trời vẫn còn chưa sáng, Triệu Đại Sơn đã ra đồng làm cỏ bón phân.
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu thì thu xếp thạch băng đã được làm từ tối hôm qua, đợi sau khi ăn sáng xong liền ngồi xe bò đi giao hàng, Triệu Tứ Đản cũng đang phụ giúp một tay.
Vì không thể đứng quá lâu nên Ngô Tuệ Nương ngồi ở trong sân tiếp tục cắt may y phục, nàng cắt hai y phục cùng một lúc, cái màu xanh đậm là cho Triệu Đại Sơn, còn màu vàng đất là cho Trình Loan Loan, hai bộ y phục sắp sửa được làm xong rồi.
Trình Loan Loan đang ở trong nhà bếp làm bữa sáng, nàng trộn bột ngô với nước, đập một quả trứng gà vào, sau đó cho rau dại đã thái nhỏ vào rồi trộn đều, sau khi đã trộn kỹ thì cho vào chảo nướng chín, ở trong nhà có nhiều người, mỗi người hai cái bánh, thêm cả Hạ Hoa nữa thì tổng cộng làm được mười bốn cái bánh.
Lần này nàng canh được đúng độ lửa nên bánh không bị nhão, lấy ra khỏi chảo mà bánh vẫn còn bốc hơi nghi ngút.
Triệu Đại Sơn tạm thời sẽ chưa về nhà nên hai cái bánh vẫn sẽ được hâm nóng ở trong chảo.
Trình Loan Loan gọi mọi người cùng tới ăn sáng.
Triệu Tiểu Hoa liền lau tay đứng dậy:
"Đại bá nương, rau dại cháu đã băm xong rồi, cháu về trước đây."
Trình Loan Loan vội gọi nàng lại:
"Vội vàng đi như vậy làm gì, ăn sáng trước đi đã rồi ta sẽ thanh toán tiền công của ngày hôm nay."
Triệu Hạ Hoa vội vàng xua tay, ở nhà cũ của nàng bữa sáng sẽ ăn muộn hơn một canh giờ, bữa tối thì sớm hơn một canh giờ, một ngày chỉ ăn hai bữa, nàng không có thói quen ăn sớm như vậy mặc dù bụng của nàng đã sớm réo lên vì đói.
Nàng xách cái sọt và giỏ của mình chuẩn bị rời đi.
Trình Loan Loan vội vàng đuổi theo, đầu tiên là đưa cho nàng hai văn tiền, sau đó nhét vào tay nàng hai cái bánh bột ngô rau dại.
"Đại bá nương, cháu thật sự không thể lấy."
Hạ Hoa vội vàng nói, "Cháu lấy tiền thôi là đủ rồi, ngài giữ lại bánh cho Đại Sơn ca bọn họ ăn đi."
Động tác của Trình Loan Loan rất mạnh, cuối cùng Hạ Hoa không còn cách nào khác, đành phải cầm chiếc bánh trên tay.
Mấy tiểu tử trong nhà đều đã ăn rồi, thêm trứng gà vào trong bột ngô làm thành bánh rau dại, một người có thể ăn được hai cái vừa thơm ngon mà còn có thể làm no bụng nữa.
Sau khi ăn xong, Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu cùng nhau đi giao hàng.
Trình Loan Loan không nhịn được mà dặn đi dặn lại nhiều lần:
"Đi đường cẩn thận, đừng có mà xung đột với người khác, sau khi giao hàng xong thì phải đích thân đếm tiền đồng, nhiều lên hay ít đi đều phải nói ra…"
Nhìn chiếc xe kéo loạng choạng rời khỏi thôn Đại Hà, trong lòng Trình Loan Loan vẫn không thể nào bình tĩnh lại.
Khó trách có một câu tục ngữ nói rằng, con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, hai tiểu tử này chẳng qua chỉ là đi lên trấn để giao hàng vậy mà nàng không thể nào mà an tâm được.
"Nương, người đến thử y phục đi."
Ngô Tuệ Nương cắn đầu sợi chỉ, nàng phủi phủi y phục rồi đưa lên người Trình Loan Loan ướm thử.
Trình Loan Loan không thể không khen ngợi sự khéo léo của nhi tức, chỉ mới hai ba ngày mà nàng đã từ một mảnh vải biến thành một bộ y phục.
Vì nó là vải dệt thủ công, không có thêu hoa văn nên bộ y phục rất đơn giản, ở thắt lưng có dây buộc, cho dù thắt ở bên trái hay phải thì nhìn tổng thể cũng đều rất đẹp, điều duy nhất khiến nàng hơi xấu hổ đó là phần ngực được may hơi nhỏ, có chút chật… được rồi, nếu như bên trong nàng không mặc nội y thì bộ y phục này xác thực là sẽ vừa vặn, ai bảo nàng không còn cách nào chịu đựng nổi sự trống rỗng này nên mới phải lén lút mua một chiếc áo ngực ở trong thương thành để mặc, lúc giặt nàng cảm thấy nàng cứ như một tên trộm vậy...
Trình Loan Loan chỉ vào ngực mình:
"Ở chỗ này con có thể nới lỏng ra một chút được không?"
Sắc mặt của Ngô Tuệ Nương hơi đỏ lên:
"Được nương, con lập tức đi sửa."
Trình Loan Loan cởi bộ y phục đó ra, mặc lại bộ y phục cũ nát đầy vết vá lên sau đó bắt đầu một ngày làm việc.
Đối với người nông dân, ngày hôm trước dù có mệt mỏi đến đâu thì sang ngày mới sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới, việc ở trong nhà hay việc ở bên ngoài thì đều có rất nhiều chuyện cần phải làm.

Triệu Tam Ngưu từ lúc sáng sớm đã gánh nước trở về, nàng cầm cái gáo hồ lô tưới nước ở trước nhà và sau nhà, đợi sau khi tất cả các loại rau xanh nảy mầm thì sẽ bắt đầu bón phân, thời cổ đại không có phân bón hóa học mà dùng phân chuồng… với công việc này thì Trình Loan Loan thực sự không làm được, may mà ở trong nhà có nhiều nhi tử vì vậy có thể giao cho bất kỳ ai đều được, một lần nữa nàng cảm thấy sinh nhiều nhi tử thật tốt.
Khi Trình Loan Loan đang tưới nước thì nàng nhìn thấy thứ gì đó có lông ở trong ruộng rau, nàng bước tới xem thử thì không ngờ là hai con vịt chết.
Nàng mua về hai mươi con vịt thì có hai con chết, nhìn xác của chúng thì có lẽ là đã chết từ đêm qua nhưng không ai phát hiện.
Không có ai phát hiện cũng là chuyện tốt, nàng vội vàng đào hố tiêu hủy cái xác, sau đó nhanh chóng từ trong thương thành mua hai con vịt khác thay vào, con vịt từ trong thương thành mới ra vẫn chưa quen với môi trường xung quanh nên ngơ ngác nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Con gà mái Đại Hoàng Nhị Hoàng một trái một phái chạy qua mổ vào đầu hai con vịt con, ngay lập tức hai con vịt liền hấp tấp đi theo.
Trình Loan Loan nhìn vũng nước nhỏ trong sân nhà mình, vịt con dành phần lớn thời gian để chơi trong vũng nước, con vịt vẫn còn nhỏ nên sức đề kháng yếu, nếu một con vịt mắc bệnh sẽ lây sang đàn vịt khác qua nguồn nước bị ô nhiễm, nàng dường như nhận thấy bốn con vịt đã có dấu hiệu bị bệnh, một hai ngày nữa khả năng là chúng sẽ chết.
Nàng mở thương thành ra, mua thuốc bột diệt khuẩn dành riêng cho vịt về trộn với rau dại băm nhỏ.
"Tứ Đản!"
Trình Loan Loan gọi một tiếng.
Triệu Tứ Đản đang ngồi xổm trong phòng chính bóc hạt thạch hoa, đây là công việc cả một ngày của hắn, ít nhất phải bóc được ba cân hạt.
Nghe thấy tiếng nương gọi, hắn nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài:
"Nương, con đây!"
"Con đi lùa đàn vịt này ra đồng đi dạo đi."
Trình Loan Loan nhắc nhở:
"Khi vịt bắt đầu ăn lúa thì lập tức phải đưa về ngay."
Kiếp trước nàng có nghe nói là ruộng lúa nuôi vịt, nước ở trong ruộng lúa thích hợp để vịt sinh sống, vi sinh vật và cỏ dại trong ruộng lúa có thể cung cấp thức ăn cho vịt, mà phân của vịt sẽ trở thành phân bón dinh dưỡng cho cây lúa.
Điều quan trọng nhất là ruộng lúa một ít châu chấu, vịt thích nhất là ăn con này, nếu số lượng châu chấu đủ lớn thì vịt sẽ không ăn lúa, mà nếu như ăn hết châu chấu thì phải dắt vịt về, kẻo phá hoại mùa màng.
Triệu Tứ Đản nhận được một công việc mới thì vui vẻ lùa đàn vịt ra ngoài.
Trình Loan Loan có tổng cộng mười ba mẫu đất, năm mẫu ruộng để trồng lúa, nhìn từ xa đã thấy ruộng lúa lấp lánh, hai mươi con vịt ở trong sân nhìn có vẻ rất nhiều, ngày nào cũng kêu quạc quạc không ngừng nhưng khi vừa vào ruộng lúa trong chốc lát đã mất tăm.
Hai mươi con vịt căn bản không ăn được nhiều châu chấu, phân cũng không thải ra được bao nhiêu, nàng vẫn phải mua ít nhất một trăm con vịt trở về.
Nàng vừa quay đầu lại thì thấy Đại Hoàng và Nhị Hoàng ngồi xổm trong chuồng gà trống không, thầm quyết định phải mua thêm mấy con gà con nữa.
Trình Loan Loan đang chuẩn bị vào nhà để bận việc thì thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi xuất hiện trên con đường chính của thôn Đại Hà, đó chính là chiếc xe mà nàng nhìn thấy ngày hôm qua, cỗ xe đó dừng lại ở cổng thôn, gã sai vặt đánh xe nhảy xuống nói gì với nông phu ở gần đó, nông phu nghe xong liền ném cuốc xuống, quay người chạy về phía nhà của lý chính.
Màn xe ngựa bị vén lên, nam nhân trung niên một thân tơ lụa bước ra, nhìn khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi, bụng phệ, cái bụng đặc biệt nhô lên thấy rõ.
Trên đầu nam nhân đó đội mũ ô sa, trong thôn này ngoại trừ lý chính thì không ai từng nhìn thấy Huyện lệnh đại nhân, nhưng khi nhìn trang phục của hắn, mọi người liền biết Huyện lệnh đại nhân đến rồi.
Đi theo sau hắn còn có một nam nhân khoảng chừng bốn năm mươi tuổi, là phụ tá do Huyện lệnh bồi dưỡng, gọi là sư gia.
Những người đang tất bật ở ngoài đồng đều dừng công việc trong tay, đứng từ xa nhỏ giọng bàn tán, không ai dám lại gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play