Trình Loan Loan lại không phải đồ ngốc.

Triệu Tứ Đản một tiểu hài tử mười tuổi, sao có thể chủ động đi giành thỏ trong tay nhóm người này.

Đám người này cho rằng Tứ Đản là lên núi một mình cho nên mới dám không kiêng nể gì như vậy.

Nụ cười trên mặt Trình Loan Loan trở nên lạnh lẽo: "Theo lý thuyết, một người trưởng bối như ta không nên so đo với một đám hài tử các ngươi, nhưng các ngươi khi dễ Tứ Đản nhà ta, ta phải đòi một lời giải thích. Đừng con thỏ hay không con thỏ, trước tiên bồi thường tiền thuốc men đi!"

Nàng cuốn tay áo Triệu Tứ Đản lên, trên cổ tay gầy gò kia tất cả đều là dấu vết màu đỏ, ngay cả ống tay áo cũng bị túm rách.

Nàng lạnh lùng nói,"Tìm Trịnh lang trung lấy chút thuốc cỡ khoảng ba bốn mươi văn tiền, còn bộ quần áo này cũng không có cách nào mặc được nữa, các ngươi cần phải bồi thường cho Tứ Đản nhà ta một bộ quần áo!"

Trương Đại Cương trợn mắt há hốc mồm.

Triệu Tứ Đản trên tay chỉ đỏ một chút, không trầy da không đổ máu, dựa vào đâu đòi ba bốn mươi văn tiền thuốc men?

Còn có, quần áo trên người thằng nhãi này đã sớm rách tung toé không thể mặc, dựa vào đâu bắt hắn bồi thường một bộ, đây không phải là lừa người sao?

Tiểu đệ phía sau Trương Đại Cương thấp giọng nói: "Năm trước Triệu đại thẩm vì hai văn tiền, ở cửa nhà ta la lối khóc lóc, chọc nương đệ tức giận vô cùng."

Hiện tại chính là ba bốn mươi văn tiền lại thêm một bộ quần áo, cực phẩm hiếm thấy như Triệu đại thẩm này sợ là sẽ lấy một sợi dây thừng, ở cửa nhà bọn họ trình diễn một khóc hai nháo ba thắt cổ...

Trình Loan Loan lại mở miệng: "Con thỏ này chính là chứng cứ, có lẽ Lý Chính cũng sẽ đứng ở phe ta..."

Trương Đại Cương lập tức ném con thỏ trong tay: "Không liên quan đến chuyện của chúng ta, chạy nhanh đi!"

Một đám tiểu tử chạy đi nhanh chóng.

"Con thỏ của ta!"

Triệu Tứ Đản nhào tới ôm chặt con thỏ đang chuẩn bị đào tẩu vào trong ngực.

Trình Loan Loan click mở giao diện ảo ra, tiêu hai văn tiền mua một hộp hoa hồng cao nhỏ, nàng mở miệng: "Đưa tay ra."

Triệu Tứ Đản ngoan ngoãn vươn tay, hắn nhìn thấy nương cầm một cái hộp nhỏ, bôi thứ gì đó ở trên cổ tay của hắn, mát lạnh, cánh tay liền không đau nữa.

Hắn ngây ngốc nhìn dáng vẻ Trình Loan Loan bôi thuốc, trước kia cảm thấy nương rất hung dữ, lúc này thật dịu dàng.

Ngày xưa, hắn hâm mộ nhất chính là nương của Thiết Trụ ca, dịu dàng thích cười, cái gì ngon đều để lại cho Thiết Trụ ca, Thiết Trụ ca luôn thích khoe khoang ở trước mặt hắn.

Hiện tại nương của hắn cũng biến thành như vậy rồi, hắn thật sự rất vui vẻ.

Nhưng lỡ như đây chỉ là mơ thì làm sao...

Triệu Tứ Đản vui vẻ lại ưu sầu, khuôn mặt nhỏ gục xuống dưới.

Trình Loan Loan không biết hài tử nhỏ như vậy ở đâu ra nhiều tiểu tâm tư như vậy, lúc thì vui lúc thì buồn.

Nàng chưa từng sinh con cũng chưa từng nuôi con, nhưng niên đại này chỉ cần có thể có ăn là có thể làm hài tử vui vẻ rồi thì phải.

Nàng mở miệng hỏi: "Tứ Đản, con thích ăn thỏ hấp hay là thỏ kho tàu?"

Đôi mắt Triệu Tứ Đản hoảng sợ trợn to, con thỏ đáng yêu như vậy, vì sao lại muốn ăn nó?

Hắn muốn đem thỏ về nhà nuôi lớn, hắn đã nghĩ kỹ rồi, hắn sẽ dựng một cái ổ cỏ ở phía sau nhà làm nhà cho con thỏ, về sau hắn có thể mỗi ngày cùng con thỏ chơi với nhau, con thỏ này nhất định sẽ trở thành đồng bọn tốt nhất của hắn...

Trình Loan Loan nào biết hắn muốn nuôi thỏ, ở năm khó khăn như này, người cũng không có lương thực ăn, nào nuôi nổi động vật nhỏ.

Nàng xách con thỏ lên, con thỏ xám này cũng gầy vô cùng, phỏng chừng chưa đến hai cân, trong nhà sáu người, một người một ngụm cũng không đủ ăn.

【 Ting! Phát hiện thỏ lông xù thuần hoang dại nuôi thả, một cân tám lạng, giá trị 54 văn tiền, bán hay không? 】

Trình Loan Loan nhìn thoáng qua thịt thỏ thương thành, con thỏ ở trại chăn nuôi hiện đại chỉ sáu văn tiền một cân, con thỏ hoang này không đến hai cân có thể đổi thành một con thỏ nuôi tám chín cân... Kỳ thật thịt thỏ nuôi mới mềm và ngon, nhưng người ở xã hội hiện đại lại thích theo đuổi món ăn hoang dã thuần thiên nhiên, cho nên đồ ăn hoang dại ở nơi này trên thị trường bán đều tương đối đắt.

Có điều hai mắt Tứ Đản đang nhìn chằm chằm con thỏ, hiện tại không thích hợp bán đi cho lắm.

"Nương, xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Ngô Tuệ Nương xách theo rổ rau sốt ruột hoảng hốt chạy tới, dưới chân nàng ấy trượt một cái, thiếu chút nữa té ngã.

Trình Loan Loan vội vàng đỡ nàng ấy một phen, con dâu cả là thai phụ, đã hơi lộ bụng rồi, nguyên thân tiếc tiền không tìm lang trung bắt mạch cho con dâu cả, cũng không biết cụ thể bao nhiêu tháng rồi.

Nhưng mặc kệ mang thai bao lâu, đều không nên lên núi nữa, lỡ như không cẩn thận té ngã một cái, hài tử trong bụng khả năng giữ không nổi.

"Tứ Đản bắt được một con thỏ." Trình Loan Loan xách thỏ xám lên,"Hôm nay chúng ta ăn thịt thỏ."

Ngô Tuệ Nương đầy mặt vui mừng, trong nhà ít nhất một năm chưa ăn thịt, nhưng con thỏ nhỏ như vậy khẳng định không có phần nàng ấy, nhưng chỉ cần có thể ngửi được mùi thơm của thịt thỏ, uống một ngụm cháo gạo kê buổi sáng còn thừa lại là nàng ấy cũng rất thỏa mãn rồi... Trước kia đến một ngụm cháo cũng không có uống, cháo rau dại cũng chỉ có thể uống no bụng một phần, hai ngày nay cứ như là nằm mơ vậy...

Nàng nhịn không được mở miệng nói: "Nương, con biết lột da thỏ, da lông lột hoàn chỉnh có thể làm cho nương một cái quàng cổ."

Vừa nghe lời này, trong đầu Triệu Tứ Đản liền hiện ra cảnh tượng máu chảy đầm đìa.

Hắn rốt cuộc khống chế không được nữa, nước mắt liền chảy xuống.

Ngô Tuệ Nương hoảng sợ: "Tứ Đản, sao vậy?"

Triệu Tứ Đản dùng mu bàn tay lau nước mắt, một chữ cũng nói không nên lời, nương thích ăn thịt thỏ, còn muốn dùng lông thỏ làm quàng cổ, nếu hắn không đồng ý, có khi nào nương sẽ biến trở về dáng vẻ ban đầu hay không... Hắn thích ăn cơm no, thích nương dịu dàng của hiện tại, hắn sợ không cho nương ăn thịt thỏ, nương vừa giận liền đem đồ ngon trong nhà sang bên đại cữu hết...

Trình Loan Loan trấn an nói: "Tứ Đản, con thỏ này là con bắt, đợi lát nữa con được nhiều hơn mọi người hai miếng thịt."

Triệu Tứ Đản khóc càng dữ hơn, nương thích ăn thì ăn đi, dù sao hắn sẽ không ăn đâu!

Trình Loan Loan chỉ xem như hắn là bị đám người Trương Đại Cương dọa sợ, tính toán trở về sớm làm thịt thỏ khao tiểu tử này một bữa.

Một nhóm ba người dẹp đường hồi phủ.

Giỏ rau của Ngô Tuệ Nương tràn đầy dương xỉ dại, sọt của Triệu Tứ Đản chứa đầy nấm gà, chỉ có sọt của Trình Loan Loan là cái gì cũng đều không có.

Ngô Tuệ Nương yên lặng nghĩ, mẹ chồng quả nhiên là tới giám sát bọn họ làm việc...

Một đường xuống núi, đụng phải không ít người trong thôn, nguyên thân ở trong thôn thanh danh rất tệ, nhân duyên cũng không tốt, ngược lại đã giảm bớt đi rất nhiều dính líu.

Về đến nhà, mặt trời đã lên cao, đã tới giữa trưa rồi.

Trong sân nhà để một xô nước, hẳn là sau khi lão nhị gánh trở về bỏ đó lại đi gánh nước tiếp.

"Nương, con đi lột da thỏ trước." Ngô Tuệ Nương nhanh nhẹn đi tới.

Trình Loan Loan đường đường chính chính nói: "Người mang thai không thể thấy máu, không tốt cho hài tử trong bụng, con đi đun nước ấm trước đi."

Nực cười, nàng chính là muốn đi thương thành đổi một con thỏ lớn, để con dâu cả lột da thì không có cách nào hành động bí mật được.

Ngô Tuệ Nương có chút thụ sủng nhược kinh.

Sau khi nàng ấy mang thai, công việc nặng nhọc gì cũng đều làm qua, nửa tháng trước, con gà cuối cùng trong nhà cũng là nàng ấy giết, mẹ chồng chưa bao giờ nghĩ tới hài tử trong bụng nàng ấy... Nàng ấy cảm giác mẹ chồng thật sự đã khác, ánh mắt nhìn nàng ấy cũng mơ hồ lộ ra ôn hòa...

Trình Loan Loan xách theo con thỏ đi đến hậu viện, nhanh chóng thay đổi một con thỏ mập bảy cân, một bán một mua này còn kiếm được 12 văn tiền.

Thừa dịp Ngô Tuệ Nương còn đang nhóm lửa, Trình Loan Loan một đao kết liễu mạng nhỏ của con thỏ, sau đó bắt đầu lột da.

Nàng làm buôn bán có một tay, nhưng lột da thì lại không biết, đảo đi đảo lại một tấm da cũng không lột ra được, trên lớp lông màu xám của con thỏ đều là máu...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play