Trình Chiêu đi về phía sạp bán thạch băng.
Triệu Tứ Đản trong lòng tràn đầy cảnh giác, mặt không cảm xúc chắn trước thùng gỗ để tiền đồng, hắn phải thề chết bảo vệ tiền đồng thuộc về Triệu gia.
Nhưng nếu nương nhất định muốn cho thì hắn hình như cũng không có cách gì.
Tâm tình tiểu tử kia trong nháy mắt trùng xuống.
Trình Loan Loan trên mặt vẫn duy trì nụ cười thương mại:
"Hai bát thạch băng sáu văn tiền, cứ từ từ ăn, không phải vội.”
Sau khi nàng tiếp đãi khách hàng trước mặt, ánh mắt mới dừng lại trên người Trình Chiêu phía sau.
Đây là cháu trai lớn của nhà mẫu thân nguyên thân, lúc nguyên thân còn sống, thương nhất chính là cháu trai này, bởi vì Trình Chiêu có học, hơn hai năm trước đã thi đậu đồng sinh, đồng sinh so với tú tài không được người khác tôn kính bằng, nhưng đạt được thân phận này kỳ thật cũng không dễ dàng, phải thông qua thi huyện, sau đó tham gia thi phủ, đạt được tư cách thi tú tài viện mới có thể được xưng là đồng sinh.
“Ha, Trình huynh đài vậy mà cũng có dư tiền đến ăn thạch băng sao? "Bên cạnh có học tử cười nhạo, "Ngươi chép một quyển sách mới một trăm văn nửa tháng, ba văn tiền một chén thạch băng mà ngươi cũng dám ăn sao?”
Trình Loan Loan có chút ngoài ý muốn, Trình Chiêu ở Trình gia là đối tượng được mọi người vây quanh, không nghĩ tới ở thư viện lại bị người khác xa lánh.
Nàng cho rằng Trình Chiêu sẽ lúng túng, không nghĩ tới tiểu tử này chỉ lẳng lặng nói:
"Đây là nhị cô của ta, ta ăn thạch băng không cần tiền.”
Triệu Đại Sơn yên lặng rửa chén, chuẩn bị múc thạch băng đưa qua.
Triệu Nhị Cẩu lạnh lùng, đại biểu ca này khiến người ta chán ghét, muốn cái gì cũng làm vẻ hợp tình hợp lý.
Triệu Tam Ngưu siết chặt nắm đấm, đại biểu ca thật sự là quá thiếu đòn, thật muốn đấm cho một quyền.
Triệu Tứ Đản cúi đầu không nói lời nào, một chén thạch băng tính là cái gì, hắn sợ nương đem tất cả tiền hôm nay kiếm được đều đưa cho Trình gia.
Khóe miệng Trình Loan Loan giật giật.
Còn tưởng rằng nàng là nhị cô trước kia, tưởng rằng nàng sẽ đem tất cả những thứ tốt đưa cho hắn.
Trong nhà nàng khắp nơi đều thiếu tiền, đứa nhỏ muốn đi học cũng không có tiền, dựa vào cái gì phải trả học phí cho Trình gia nuôi con?
Khoản nợ xấu trước kia tính không rõ, về sau, nàng cũng sẽ không để Trình gia chiếm một chút tiện nghi.
Trình Loan Loan khó xử mở miệng:
"Chiêu nhi, nhị cô làm chút việc làm ăn nhỏ cũng không dễ dàng, ngươi không giúp đỡ nhị cô, vậy thì nhị cô làm sao cho ngươi ăn thạch băng miễn phí đây?”
Trình Chiêu vẻ mặt kinh ngạc.
Trước kia cho dù hắn muốn cái gì, nhị cô đều sẽ hai tay nâng đến trước mặt hắn.
Hắn không muốn ăn thạch băng, nhưng nếu là nhị cô, hắn ăn một chén hẳn là cũng không có gì, không nghĩ tới nhị cô lại từ chối.
Lúc trước hai mươi lượng bạc nói cho là cho, hiện giờ ba văn tiền lại không nỡ.
Còn có, trước kia nhị cô mỗi lần nhìn thấy hắn đều là vẻ mặt ôn hòa, cười từ ái, hôm nay tươi cười lại lộ ra xa cách… Hắn hình như nghe nói, nhị cô náo loạn với người trong nhà, cho nên về sau nhị cô cũng không thương hắn nữa sao?
Học tử thư viện ở bên cạnh quở trách.
"Trình huynh đài, ngươi là người đọc sách, quân tử cũng sẽ không làm chuyện không phù hợp với lễ giáo như vậy."
"Quân tử mưu đạo không mưu thực, hành vi này của ngươi cũng không xứng với hai chữ quân tử."
Trên mặt Trình Chiêu hiện ra vẻ bối rối.
Bị đồng môn cười nhạo nhà nghèo, hắn cũng không để ở trong lòng, bởi vì Trình gia vốn nghèo khó.
Nhưng bị người ta chỉ trích không xứng làm người đọc sách, không xứng làm quân tử, cái này so với ăn tát hắn còn khó chịu hơn.
Hắn lấy ra ba văn tiền từ túi của mình, đặt trên bàn:
"Nhị cô, như này thì đã có thể chưa?”
Trình Loan Loan cười tủm tỉm nói:
"Đương nhiên có thể, Đại Sơn, còn không mau múc cho biểu ca con một chén thạch băng.”
Trình Chiêu năm nay cũng mười tám tuổi, lớn hơn Triệu Đại Sơn hai tháng, hai người tuy rằng cùng tuổi, nhưng hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới.
Trình Chiêu là người đọc sách, sang năm có thể thi viện, nghe nói rất có khả năng trở thành tú tài, cho dù cả đời kết thúc ở bước tú tài, cũng đủ để nhảy ra khỏi cái vòng tròn Trình gia này, đi tới thế giới rộng lớn hơn.
Mà Triệu Đại Sơn đã cưới vợ, sắp trở thành cha của hài tử, tương lai cả đời có thể chính là ở thôn Đại Hà, mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời hết cả nửa đời sau.
Trình Chiêu cầm chén, do dự muốn nói điều gì đó, Trình Loan Loan không để ý tới hắn, bắt đầu chiêu đãi khách hàng tiếp theo.
Chờ tất cả thạch băng còn lại bán hết, Trình Chiêu còn chưa đi, hắn đứng ở bên cạnh sạp hàng, mở miệng nói:
"Nhị cô, cha cháu đúng là có quá đáng một chút, không nên động thủ với nhị cô, cháu thay cha cháu xin lỗi nhị cô, nhưng nhị cô họ Trình, nói như thế nào thì cùng Trình gia chúng ta đều là người một nhà, không nên ở đây phân biệt đối xử.”
Vừa nghe lời này, Trình Loan Loan liền bật cười.
Nàng đặt chén lên bàn, gằn từng chữ nói:
"Cái gì gọi là ở đây phân biệt đối xử, ý không phân biệt đối xử chính là thạch băng nhà ta cho ngươi ăn thoải mái, tiền kiếm được toàn bộ đều cho ngươi đi học có đúng không?”
Trình Chiêu lắp bắp nói:
"Nhị cô, cháu không có ý này..."
“Vậy ý của ngươi là gì?”
Trình Loan Loan tức giận, "Để cho ta tiếp tục cùng Trình gia làm người một nhà, để cho ta tiếp tục bị ngươi hút máu có phải hay không? Trình Chiêu, nhiều năm như vậy ta thương ngươi như thế nào, trong lòng ngươi biết rõ! Nhưng mười ngày trước, ta bị phụ thân ngươi đập vỡ đầu, ngươi nhìn xem, trên trán hiện tại còn có vết sẹo, nếu nặng thêm một chút, ta chắc chắn sẽ chết. Ta bị thương nặng như vậy, chất tử tốt của ta, chất tử hiểu chuyện nhất cũng không đến thăm ta một lần!”
Trình Chiêu chưa từng thấy qua nhị cô như vậy, hắn sợ ngây người, một lúc lâu sau mới giải thích:
"Cháu, cháu vẫn luôn học ở thư viện, mấy ngày trước mới biết được việc này..."
“Được rồi, ngươi không cần giải thích với ta!”
Trình Loan Loan cúi đầu dọn dẹp đồ đạc, "Ta và Trình gia đã đoạn tuyệt quan hệ, sau này ngươi nhìn thấy ta coi như không quen biết, cũng không cần phải gọi nhị cô, ngươi là người đọc sách có tiền đồ như vậy, Triệu gia chúng ta cũng không với tới.”
Trình Chiêu mở miệng:
"Nhị cô, con..."
“Không được gọi nương là nhị cô!”
Triệu Tứ Đản trừng mắt, "Về sau chúng ta cũng không có biểu ca là người đọc sách.”
Triệu Tam Ngưu chắn ở phía trước sạp:
"Nương ta nói không có chất tử như ngươi, ngươi mau đi đi, đừng ảnh hưởng đến việc chúng ta buôn bán. ” Triệu Nhị Cẩu lạnh lùng mở miệng:
"Ngươi còn nói tiếp thì có thể sẽ trở thành trò cười của thư viện Nam Phủ.”
Trình Chiêu vừa quay đầu lại, chỉ thấy không ít bạn cùng lớp tò mò nhìn về phía bên này, hơn nữa đang từ từ xúm lại.
Hắn đành phải lui về phía sau một bước:
"Nhị cô không nhận cháu cũng không sao, cháu nhận nhị cô là đủ rồi, cháu đến thư viện trước, ngày khác lại tới cửa tạ tội.”
Hắn xoay người đi vào trong thư viện, không ít người vây quanh hắn chỉ trỏ, sắc mặt rất hắn bình tĩnh, giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì.
Trên mặt Trình Loan Loan không có cảm xúc gì quá lớn, nàng đang chuẩn bị dẫn mấy hài tử đi ăn chút gì đó, lúc này, một nam nhân hơn ba mươi tuổi đứng trước mặt nàng:
"Hai ngày nay người ở trấn Hà Khẩu truyền tai nhau món thạch băng gì đó, có phải xuất phát từ tay vị tẩu tử này không?”
Trình Loan Loan nhìn về phía người trước mặt, trên người người này không mặc vải thô, bên hông treo ngọc bội cùng túi thơm, nhìn giống như thương nhân.
Nàng cười cười nói:
"Hôm nay thạch băng đã bán hết, ngày mai hãy đến sớm một chút."
"Ta tới đây không phải mua thạch băng."
Nam nhân cười tủm tỉm mở miệng, "Không biết phương thức làm thạch băng này, đại thẩm có nguyện ý bán cho ta không?”
Trình Loan Loan nghĩ sẽ có người nghe tiếng đến mua bí quyết, nhưng lại không nghĩ đến nhanh như vậy.
Nàng bắt đầu bán thạch băng mới được vài ngày, tiền kiếm được cũng không nhiều, nếu bán bí quyết chính là cắt đứt con đường phát tài của mình, hơn nữa nàng còn có tính toán khác.
Nàng khách khí cười nói:
“Đây là bí quyết tổ truyền, tổ tiên căn dặn phải truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, thứ cho ta không bán được.”
Chưởng quầy kia hạ giọng nói:
“Ta có thể ra giá từng này.”
Hắn đưa năm ngón tay lên.
Trình Loan Loan nghĩ, có lẽ biểu thị năm lượng bạc.
Dựa theo tiến độ buôn bán của nàng, một ngày có thể kiếm được hơn nửa lượng bạc, mười ngày đã được năm lượng bạc, trời nắng nóng có lẽ phải kéo dài hơn một tháng nữa, nói không chừng nàng có thể kiếm được hai mươi lượng từ thạch băng.
Nàng không chút do dự từ chối:
“Thật xin lỗi, ta không thể bán bí quyết được.”
Sắc mặt của chưởng quầy trầm xuống:
“Nếu mấy ngày nữa vị đại tẩu này hối hận muốn bán, giá cả không cao được như vậy nữa đâu.”
Trình Loan Loan cười khẽ:
“Nếu thật sự có ngày này, chưởng quầy có thể ép giá thấp.”
Thấy nàng dầu muối không vào, chưởng quầy phất tay áo bước đi.
Triệu Nhị Cẩu nhăn mày:
“Nương, con cứ cảm thấy chưởng quầy này sẽ làm chuyện phá đám gì đó.”
Triệu Tam Ngưu huơ huơ nắm tay:
“Nếu hắn dám đến làm phiền, con đánh chết hắn.”
Trình Loan Loan nheo mắt.
Bọn họ từ trấn Bình An bên cạnh đến đây buôn bán, quả thật không có năng lực chống lại một chưởng quầy của tửu lâu bản địa.
Nếu chưởng quầy này tìm vài người đến sinh sự gây phiền phức, ví dụ vu khống thạch băng không sạch sẽ, ăn sẽ trúng độc chết người linh tinh gì đó, cho dù nàng có thể làm sáng tỏ cũng không chắc chắn có thể ngưng hẳn lời đồn, sau này muốn mở rộng buôn bán thạch băng sẽ hơi khó khăn.
Trước mắt lượng tiêu thụ là một ngày ba thùng thạch băng, sau khi loại bỏ hao tổn, còn lại trên dưới ba trăm bát, cần tốn hai cân hạt thạch hoa, mà bốn cân cỏ lồng đèn mới cho ra một cân hạt thạch hoa, nói cách khác, lượng dùng cỏ lồng đèn không tới mười cân.
Mà lượng cỏ lồng đèn tụi nhỏ trong thôn đưa tới mỗi ngày đã nhiều hơn hai mươi cân.
Phải mở rộng thị trường, nâng cao lượng tiêu thụ, nếu không mùa hè trôi qua không thể bán tiếp được nữa.
Ánh mắt Trình Loan Loan dừng trên bốn chữ lớn rồng bay phượng múa “Thư viện Nam Phủ”, thể hiện rõ sự nghiêm túc và trang trọng.
Nàng cất bước đi về phía cổng lớn của thư viện Nam Phủ.
Bốn tiểu tử cũng vội vàng thu dọn đồ chạy theo.
Thư viện Nam Phủ cấm người ngoài đi vào, ở cổng có một lão nhân hơn năm mươi tuổi canh giữ.
Trình Loan Loan múc thạch băng vụn chưa thành hình còn lại trong thùng gỗ ra, xếp thành một chén đưa qua, cười tủm tỉm nói:
“Đại gia, ngài nếm thử một chút.”
Lão nhân gác cổng cảnh giác nhìn nàng:
“Ngươi muốn làm gì?”
“Đại gia, ta muốn ngài giúp ta nối quan hệ, ta muốn nói mấy câu với quản sự nhà ăn của thư viện Nam Phủ.”
Trình Loan Loan hạ giọng:
“Chỉ cần đại gia có thể gọi giúp quản sự nhà ăn ra, ta cho ngài hai văn tiền phí vất vả.”
Ông lão gác cổng nhận lấy chén thạch băng, một hơi uống hết non nửa bát, thoải mái híp mắt.
Thảo nào nhóm học tử của thư viện ai cũng khen ngợi, hóa ra thạch băng này quả thật có thể giải khát, hớp một ngụm xong, toàn thân đều sảng khoái, chẳng trách một chén giá ba văn tiền.
Ông lão gác cổng uống xong thạch băng rồi mới đứng dậy đi gọi người.
Lúc này đã là giữa trưa, học tử của thư viện đang ăn cơm, chính là thời điểm bận rộn nhất của nhà ăn, Trình Loan Loan cùng bốn tiểu tử đợi xấp xỉ thời gian một chén trà nhỏ thì một nam nhân gần ba mươi tuổi được người gác cổng dẫn tới.
Quản sự nhà ăn họ Trần, tên là Trần Hạc, dáng vẻ tròn tròn mập mạp, trên mặt bóng nhẫy, vừa thấy liền biết làm việc ở trù phòng.
Vừa thấy Trình Loan Loan, vẻ mặt hắn liền sầm xuống:
“Ta còn nói giữa trưa hai ngày nay sao không ai tới nhà ăn, hóa ra đều do ngươi đang giở trò.”
Đời trước lúc Trình Loan Loan làm ăn buôn bán không biết đã gặp bao nhiêu người mặt lạnh, mặt lạnh nói chuyện hung dữ cũng không sao, sợ nhất chính là ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho.
Nàng tủm tỉm lấy ra một chén thạch băng vụn:
“Trần chưởng quầy, ngươi đừng thấy chén thạch băng này nhiều, thực tế ăn vào cũng không no, những học tử này mua thạch băng ở chỗ ta xong không phải vẫn đi nhà ăn ăn cơm sao. Ngày nắng nóng, buồn bực ở trong phòng đọc sách viết chữ, nhóm học tử làm sao chịu được, thứ này chỉ là dùng để giải khát thôi. Trần chưởng quầy, nếm thử một chút, bát này coi như là tẩu mời ngươi.”
Nhìn dáng vẻ cười khanh khách của nàng, Trần Hạc cũng không tiện tiếp tục giữ vẻ mặt nghiêm túc, vả lại, quả thật hắn cũng muốn nếm thử xem thạch băng này có vị gì mà nhóm học tử cứ tan học là lại chạy qua đây.
Hắn nhận lấy chén mới thử một ngụm nhỏ đã ngây người.
Vốn hắn còn một bụng lửa giận, cảm thấy Trình Loan Loan đoạt việc làm ăn của hắn, nhưng chỉ một lát, lửa giận đầy người hắn đều tiêu tan.
Không trách vị đại tẩu này được, chỉ có thể tự trách mình không có bản lĩnh làm ra điểm tâm ngon như vậy.
Một người lớn như hắn, vừa mới ăn một chén ngô lớn thêm một cái bánh bột ngô, trong tình huống đã ăn no vậy mà còn có thể một hơi uống hết một chén thạch băng vụn lớn.
Trên mặt Trình Loan Loan vẫn tươi cười như trước:
“Trần chưởng quầy, ngươi nói nếu bán thứ này trong nhà ăn thì có thể bán được không?”
Trong lòng Trần chưởng quầy rục rịch, hắn hơi hiểu được vị đại tẩu này gọi hắn ra làm gì rồi, nhưng lại không dám xác định, mở miệng thăm dò hỏi:
“Vị đại tẩu này, ý của ngươi là?”
“Ta cung cấp, Trần chưởng quầy bán, được không?”
Trình Loan Loan tiếp tục nói:
“Ta bán ở cổng thư viện Nam Phủ hai ba ngày cũng coi như có tính toán một chút, học tử của thư viện Nam Phủ ước chừng hơn ba trăm người, thêm tiên sinh dạy học cùng tạp dịch cũng gần bốn trăm người, một chén thạch băng ba văn tiền không phải ai cũng ăn nổi, nhưng cứ tính một nửa đi, nói cách khác, một ngày thư viện Nam Phủ có thể bán được ít nhất hai trăm chén thạch băng, cũng chính là thu vào sáu trăm văn.”
Trần chưởng quầy là người làm ăn, hắn đương nhiên có thể tính toán được khoản này, hắn làm ở thư viện Nam Phủ bảy tám năm, ngoài mặt thấy cũng tạm được nhưng tiền lời một tháng cũng không cao, một tháng có thể kiếm được năm sáu lượng bạc, còn phải trả cho người làm công, tốn phí giao hảo với các bậc bề trên của thư viện, một tháng đến tay cũng chỉ còn lại ba lượng bạc.
Như vậy tính ra, một ngày tiền đồng hắn kiếm được cũng chỉ là một trăm văn.
Mà vị đại tẩu trước mắt này, nhìn nàng ăn mặc rách rưới như vậy, nhưng một ngày ở thư viện Nam Phủ có thể kiếm được mấy trăm văn.
Nghĩ thông suốt điều này, Trần Hạc mới vừa rồi còn tỏ vẻ kiêu căng đã hạ thấp người, giọng điệu vô cùng tốt nói:
“Nếu ta lấy hàng ở chỗ đại tẩu thì giá bao nhiêu?”
Trình Loan Loan thở dài một hơi:
“Làm thạch băng này cũng không dễ, hao phí rất nhiều nguyên liệu, mỗi lần bán được một chén, ta cũng chỉ có thể kiếm được nửa văn tiền, việc làm ăn này rất mệt, bằng không ta cũng sẽ không nghĩ đến việc hợp tác với Trần chưởng quầy. Thế này đi, Trần chưởng quầy lấy hàng ở chỗ ta, nhập vào hai văn tiền một chén, còn lại mấy loại nguyên liệu phụ như đường đỏ, sơn tra, đậu phộng, Trần chưởng quầy tự phụ trách, được không?”
Bàn tính trong lòng Trần Hạc đã gõ vang, nhập vào hai văn, bán ra ba văn, một ngày bán hai trăm chén, hắn thu nhập được hai trăm văn, khống chế một chút lượng dùng đậu phộng đường đỏ các loại gì đó, nước đường nấu ra từ một cân đường đỏ phỏng chừng có thể cho vào năm trăm bát thạch băng.... Còn đậu phộng cũng không phải nguyên liệu cần thiết... Khấu trừ một ít chi phí cần thiết, một ngày hắn chỉ bán mỗi thạch băng thôi sẽ thu vào ít nhất một trăm sáu mươi văn.
Tính toán tỉ mỉ một lượt, Trần Hạc nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn kìm nén cảm xúc kích động, cố gắng bình tĩnh nói:
“Vậy khi nào thì bắt đầu cung cấp hàng?”
Trình Loan Loan nở nụ cười:
“Sáng mai, con ta đến đưa hàng, tiền trao cháo múc, thế nào?”
Trần Hạc gật mạnh đầu, một cuộc hợp tác làm ăn xem như bàn bạc thành công.