Thư viện Nam Phủ ước chừng có hơn hai trăm học sinh, lớn nhất cùng lắm mới hơn hai mươi tuổi, đều là thiếu niên tuấn tú.
Đám thiếu niên này trên tay tất nhiên có tiền, dùng để mua giấy và bút mực. Một cái nghiên mực giá cả ở khoảng năm trăm văn, một cây bút lông tệ nhất cũng hơn một trăm văn. Ở trong đám quầy hàng này, thạch băng có vẻ rẻ rất.
“Ăn thử miễn phí, tùy ý lựa chọn hai loại khẩu vị chua hoặc ngọt.”
Trình Loan Loan cười khanh khách nói:
“Bán rẻ nha, ba văn tiền một chén.”
Tay Triệu Tam Ngưu đang múc thạch băng run một cái. Trước đó không phải bán hai văn à, sao đổi địa phương liền tăng giá. Vốn dĩ hai văn tiền đã không bao nhiêu người mua rồi, tăng giá sợ là sẽ ế mất… Khi Triệu Tam Ngưu còn đang mặt ủ mày ê, chỉ nghe thấy một tiếng nói chuyện xôn xao vang lên, một đống tiền đồng bị ném ở trên bàn.
Một người thiếu niên ngọc thụ lâm phong vung tay lên:
“Được các vị không chê, nguyện kết làm quân tử chi giao với tại hạ. Tại hạ xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, không mời nổi chư vị uống rượu. Tại hạ chỉ có thể dùng chén thạch băng rẻ mạt này thay thế, còn thỉnh các vị đừng chê.”
“Huynh đài cớ sao lại nói vậy?”
“Không dám để huynh đài tốn kém…” Một đám thư sinh nịnh hót khiêm nhượng lẫn nhau.
Trình Loan Loan ở bên cạnh đếm tiền, nàng lớn tiếng hô:
“Tổng cộng là 30 văn tiền. Tam Ngưu, lên mười chén thạch băng!”
Trong nháy mắt, Triệu Tam Ngưu như được đánh máu gà, bay nhanh đưa ra tới mười chén. Mười thiếu niên tuấn tú cầm chén sứ hoa mai, cứ đứng uống như vậy ở quầy hàng.
Triều đại này có thạch băng hay không Trình Loan Loan không biết, nhưng nó chắc chắn là phần độc nhất ở trấn Hà Khẩu này.
“Vị mát lạnh này thế nhưng không thua Hồ Châu băng chút nào.”
“Vốn dĩ ta đang cảm thấy quần áo ướt mồ hôi dính nhớp nháp, uống một ngụm thạch băng vào, cảm giác cái nóng tiêu tán.”
“Một chén thạch băng giải nhiệt, hai muỗng đường đỏ quên sầu!”
“Bài vè này rất hay!”
Thư sinh thuận miệng vè một câu.
Chuyện này truyền khắp thư viện Nam Phủ, không bao lâu sau lại có không ít học sinh nghe tin mà đến.
Trình Loan Loan phụ trách lấy tiền nhận đơn, Triệu Tam Ngưu phụ trách đổ đầy thạch băng. Triệu Đại Sơn phụ trách thêm đường đỏ hoặc sơn tra vào thạch băng, cũng kịp thời rửa sạch bộ đồ ăn… Mẫu tử ba người lần đầu tiên hợp tác, lại vô cùng ăn ý. Không đến nửa canh giờ, bảy tám chục chén thạch băng đã bán xong rồi.
Một đám người bán giấy và bút mực ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ ở chỗ này bày quán có rất nhiều năm. Một ngày có thể bán được một phần bọn họ đã cám ơn trời đất, nhưng đại thẩm này nửa canh giờ đã bán hết sạch.
Là vì bọn họ quá rụt rè hay là do thạch băng này thực sự giải nhiệt được như vậy? Mấy người bán hàng rong thò đầu lại gần, thùng gỗ sạch sẽ, không còn gì cả.
Trình Loan Loan cười tủm tỉm với đám học sinh tới sau rồi nói:
“Hôm nay ta đã bán hết, ngày mai mọi người tới sớm một chút.”
Mẫu tử ba người thu thập đồ đạc xong. Sau khi trả xong bàn gỗ thì khiêng đòn gánh đi về phía đường cái, chuẩn bị mua ít thứ mang về.
Triệu Đại Sơn không nhịn được mở miệng hỏi:
“Nương, vì sao ở chỗ này phải bán một chén ba văn tiền?”
Triệu Tam Ngưu suy đoán nói:
“Có thể bởi vì những thư sinh đó thoạt nhìn rất có tiền?”
Trình Loan Loan lắc đầu:
“Nếu thấy thư sinh có tiền mới khai giá cao thì không phải cố ý lừa tiền sao. Ta khác gì một gian thương đâu chứ? Sở dĩ ta nâng lên một văn tiền là bởi vì nơi này là Trấn Hà Khẩu. Chúng ta là dựa vào đôi chân đưa thạch băng lại đây, bên trong tăng thêm phí lao động. Nếu như chuyển thạch băng đến tỉnh thành để bán, phải bán năm văn một chén. Bởi vì thời gian hao phí ở trên đường dài hơn.”
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu cái hiểu cái không gật gật đầu.

Đi đến một cái ngõ nhỏ, Trình Loan Loan cầm tất cả tiền ra đếm. Tổng cộng là hai trăm bảy mươi bảy văn, tất cả thu nhập hôm nay đều ở đây.
“Đại Sơn, con lấy hai mươi văn đi mua đậu phộng, đây là nguyên liệu phụ làm thạch băng, có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
Nàng dừng một chút, lại đẩy ra ba mươi văn:
“Đường đỏ trong nhà cũng hết rồi, con mua thêm ít đường đỏ trở về.”
Trình Loan Loan đưa ra ba mươi văn cho Triệu Tam Ngưu:
“Con đi hàng thịt nhìn xem, ba mươi văn có thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
Triệu Tam Ngưu còn chưa nhìn thấy thịt mà nước miếng đã tự động chảy ra.
“Mua xong rồi các con có thể đi dạo ở trấn Hà Khẩu, sau nửa canh giờ, chúng ta tập hợp ở chỗ này.”
Trình Loan Loan và hai nhi tử phân công nhau làm việc. Trên tay nàng còn có gần hai trăm văn tiền, đủ để nàng thừa cơ mua rất nhiều đồ vật.
Nàng rời khỏi ngõ nhỏ, lập tức đi vào tiệm vải.
Trong nhà sáu người mỗi người chỉ có hai bộ quần áo thay giặt, quần áo vá chằng vá đụp đã sớm rách không thành bộ dáng. Nàng đã mặc bộ quần áo rách rưới nửa tháng trời, thật sự không thể chịu đựng được nữa. Đặc biệt là cổ đại còn không có nội y, nàng cần làm một bộ nội y cho mình.
Trong tiệm vải, đặt ở hai bên cửa đều là vải dệt thủ công. Vải dùng sợi đay chế thành, cũng là loại vải rẻ nhất. Ở thời điểm giá lương thực tăng cao, giá vải lại bình ổn, hai văn tiền là có thể mua được một thước.
Nàng ở trong lòng tính nhẩm chút, một nam nhân thành niên làm một bộ quần áo đại khái cần khoảng sáu bảy thước vải. Nữ nhân khoảng năm thước. Nàng mua mười thước vải dệt thủ công màu xám, mười thước vải dệt thủ công màu xanh, mười thước màu tím, mười thước màu đen, màu vàng đất và màu hồng nhạt mỗi màu mười thước, tổng cộng phải trả một trăm hai mươi văn.
Sau khi rời khỏi tiệm vải, nàng tốn hai mươi văn ở thương thành mua bốn bộ quần áo lót. Nàng và Ngô Tuệ Nương mỗi người hai cái, coi như là mua ở tiệm vải Nàng ở trấn đi dạo một vòng, xem như nhìn thấy người bán gà con, mấy chục con gà ở trong lồng ủ rũ nhìn qua có vẻ sống không được bao lâu, bên trong một cái lồng khác là vịt con, lông vịt màu vàng nhạt, nhìn qua tinh thần tốt hơn một chút.
“Đại thẩm, mua gà con sao, sáu văn một con!”
Nam nhân bán gà nước miếng bay tứ tung:
“Gà con của nhà ta con nào cũng khỏe mạnh cả, đều là gà mái có thể đẻ trứng, trưởng thành là gà trống thì cứ đem tới ta sẽ trả lại tiền. Nếu như nuôi chết thì ta có thể đền tiền cho ngươi gấp mười lần…” Nam nhân này còn chưa nói xong, một con gà nhỏ trong lồng đã ngã xuống.
Trình Loan Loan suy nghĩ. Thời tiết quá nóng, sức sống của gà con quá yếu ớt.
Cũng may hiện tại thôn Đại Hà không thiếu nước, có thể mua vịt con trở về nuôi.
Vịt con vẫn sáu văn một con, Trình Loan Loan chọn hai mươi con vịt tinh thần không tồi bỏ vào sọt. Vịt con kêu cạc cạc, tâm tình của nàng bỗng dưng trở nên vui vẻ.
Mới mua vải và vịt, hai trăm văn tiền trên tay nàng cũng đã mau chóng tiêu hết.
Trình Loan Loan trở lại hẻm nhỏ trước, ở thương thành mua sắm món chính.
Số lương thực lần trước nàng nói dối là bán trâm bạc mua được đã sớm ăn sạch. Nếu không phải nàng thường thường bổ sung một ít vào thì cả nhà sợ là sớm đi uống gió Tây Bắc rồi. Ngô Tuệ Nương có hỏi qua vài lần trong nhà sao còn lương thực đều bị nàng kiếm cớ lừa gạt.
May mắn hôm nay kiếm lời chút tiền, bằng không thật sự không biết nên tiếp tục lừa gạt tức phụ đại nhi tử đơn thuần như thế nào nữa.
Nàng mua ba mươi cân gạo kê, hai mươi cân gạo trắng, hai mươi cân bột mì. Còn có mười cân bột kiều mạch và bột ngô...
Trình Loan Loan còn mua một ít điểm tâm, mấy cục xà phòng thơm, một cây lược gỗ nhỏ và một đôi giày vải nhìn có vẻ quê mùa… Sau khi số tiền không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia của Trình Loan Loan bị tiêu xài như thế xong thì nàng vẫn còn hơn một trăm mười tám lượng.
Lúc Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu trở về đã thấy trên mặt đất có lương thực, có vải vóc và còn có hai mươi con vịt con kêu cạc cạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play