Sắc trời dần dần tối.
Ngô Tuệ Nương ở trong bếp dọn dẹp, Trình Loan Loan cùng bốn nhi tử ngồi ở bên cạnh bàn.
Nàng đang định nói mấy câu, ngoài cửa viện liền vang lên tiếng người chửi đổng.
“Cái đồ phá của, nhà họ Triệu gặp xui xẻo tám đời mới cưới phải con đàn bà phá của như ngươi! Bạc cấp dưỡng của cha Đại Sơn có hai mươi lượng thôi, vậy mà còn bị ngươi cầm đi trợ cấp hết nhà mẹ đẻ, đáng đời ngươi bị người nhà mẹ đẻ đánh một trận, sao không đánh cho chết luôn đi, có thể bớt được một cái tai họa!”
“Còn làm trò trước mặt toàn thôn dân nhổ rau dại cho heo ăn, đừng có tỏ vẻ đáng thương trước mặt người trong thôn, làm như nhà họ Triệu chúng ta khắt khe ngươi vậy… Đồ đàn bà xấu xa nhà ngươi có bạc là đưa cho nhà mẹ đẻ, không có bạc mua lương thực, còn tìm người mượn lương thực, có biết xấu hổ hay không hả…”
Trình Loan Loan nhìn ra ngoài cổng.
Nàng nhận ra được đây là mẹ chồng nguyên chủ, người luôn không hòa hợp với nguyên chủ, một năm trước sau khi nguyên chủ la lối khóc lóc đòi phân gia, từ đó liền cùng mẹ chồng cả đời không qua lại với nhau, dù gặp nhau trong thôn thì cũng sẽ không chào hỏi.
Nàng có chút cảm thấy may mắn vì nguyên chủ đã phân gia rồi, như vậy nàng sẽ không cần đi ứng phó cả gia đình nhà Triệu gia nữa.
Lão thái thái này tinh thần cũng thật là tốt, trời tối om thế mà còn chạy đến cửa để mắng nàng!
Nàng là loại người chịu đứng yên để nghe người ta mắng hay sao?
Trình Loan Loan đứng dậy đi ra ngoài.
Triệu lão thái thái nhìn thấy nàng đi ra liền nói: “Tức phụ Đại Sơn, cháu lại đây!”
Ngô Tuệ Nương vội vàng đi qua.
“Đây là đồ ăn ta chuẩn bị cho bốn đứa cháu trai, cháu phải giữ cho cẩn thận!” Lão thái thái ném cái túi sang, “Cháu cũng đã làm mẹ rồi, phải mạnh mẽ lên cho ta, không vì người khác cũng phải vì hài tử trong bụng mà suy nghĩ một chút!”
Triệu lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn Trình Loan Loan một cái, xoay người liền đi, tấm lưng kia nhìn thế nào cũng có chút dáng vẻ chạy trối chết.
Trình Loan Loan nhớ ra rồi.
Nguyên chủ và lão thái thái thỉnh thoảng cãi nhau một trận, nguyên chủ ỷ vào tuổi còn trẻ trẻ, sức lực lớn, mỗi lần đều đem lão thái thái mắng đến mức không thể chống cự.
Buổi tối lão thái thái lại đây, mắng một trận cho hết giận rồi lại sợ bị con dâu mắng ngược lại sẽ mất mặt, cho nên lại nhanh chóng rời đi.
“Nương……”
Ngô Tuệ Nương lắp bắp gọi một tiếng, đưa cái túi trong tay cho Trình Loan Loan.
Đến bà nội cũng sợ mẹ chồng như vậy, nàng ấy nào dám đối nghịch, chọc giận mẹ chồng, đến lúc đó nàng ấy lại phải quỳ cả đêm.
Trình Loan Loan vốn dĩ không muốn, đây là lão thái thái trợ cấp mấy đứa cháu ruột, nàng lấy danh không chính ngôn không thuận.
Nhưng trên tay nàng còn có chút lương thực, cần phải có một cái cớ quang minh chính đại để lấy ra sử dụng.
Nàng nhận túi nói: “Thời gian không còn sớm, nấu chút nước tắm rửa rồi đi ngủ.”
Ngô Tuệ Nương vội vàng bưng một chậu nước ấm tới nói: “Nương, trong nhà còn lại chút nước này, ngài tắm trước đi.”
Trước?
Ý tứ này là, nước nàng tắm xong rồi thì mấy người bọn họ lại tắm tiếp?
Khóe miệng Trình Loan Loan mím chặt thành đường thẳng.
Được rồi, nàng không thể yêu cầu quá cao, đang trong thời kỳ hạn hán, có thể có nước rửa cái mặt đã không tồi rồi.
Lúc này, nàng lại cảm thấy vô cùng may mắn vì mình xuyên thành mẹ chồng, mẹ chồng cổ đại, đó là người đứng ở đỉnh kim tự tháp, đến tắm rửa cũng là người tắm đầu tiên!
Người một nhà thay phiên nhau rửa mặt rửa tay, một chậu nước nhanh chóng biến thành màu đen.
Cuối cùng, Triệu Đại Sơn đi đến trên bờ ruộng hắt chậu nước đen lên trên đồng ruộng khô cạn.
Đến khi đi ngủ, Trình Loan Loan lại hóa đá.
Trong nhà chỉ có hai phòng, đại nhi tử đã thành hôn cùng con dâu cả một gian, nàng và ba nhi tử còn lại ngủ một gian.
Cái giường duy nhất, mẹ con bốn người phải nằm ở bên nhau.
Trời mới biết, từ trước tới nay nàng chưa từng ngủ chung với người khác chứ nói chi là ngủ cùng ba người khác phái trên một chiếc giường!
Ba tiểu tử là con trai ruột của thân thể này nhưng không có chút quan hệ nào với nàng, tưâm lý của nàng một chốc một lát căn bản không tiếp thu được!
Trong lúc đầu nàng còn đang giằng co, bên tai đã vang lên tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác.
Tiếng ngáy từng đợt từng đợ vang lên, sao còn ngủ được nữa.
Trình Loan Loan khóc không ra nước mắt.
Chờ sau khi có tiền rồi, chuyện đầu tiên nàng phải làm chính là xây nhà, nàng nhất định phải có căn phòng thuộc về chính mình!
Một đêm này, nàng lăn qua lộn lại rốt cuộc cũng ngủ được.
Tiếng gà gáy vang lên đánh thức thôn Đại Hà đang ngủ say, trời mới bắt đầu hửng sáng, tia nắng sớm mỏng manh bao phủ thôn trang.
Người nhà nông đều dậy rất sớm, muốn thừa dịp mặt trời còn chưa ló dạng đi ra ruộng nhổ cỏ bắt sâu, một ngày bận rộn lại bắt đầu rồi.
Trình Loan Loan một đêm không ngủ ngon, hơn nữa phản giường rất cứng, phía dưới khăn trải giường lót cỏ lau và rơm rạ, lúc ngủ luôn cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, may mắn hiện tại là mùa hạ, nếu là mùa đông, lúc đó mới thực sự là muốn mạng của nàng.
Nông dân tầng dưới chót căn bản mua không nổi bông, trong chăn nhét chính là rơm rạ và hoa lau…… Thôn Đại Hà không có tập tục đốt giường đất, thật là phải dựa vào một thân chính khí mới có thể chống đỡ giá lạnh……
Trình Loan Loan cảm thấy gánh nặng trên vai rất nặng, không chỉ phải lấp đầy bụng, còn phải tranh thử trước khi mùa đông tới làm được ít nhất hai cái chăn bông.
Nàng ngồi dậy xuống giường.
Trong nhà mọi người ai nấy đều bận rộn, con dâu cả đang giặt quần áo quét sân, lão đại chuẩn bị xuống ruộng, lão nhị chuẩn bị đi gánh nước, lão tam đang muốn đi đốn củi, còn lão tứ cõng giỏ tre muốn đi đào rau dại…… Mấy hài tử này thật sự rất hiểu chuyện, cũng không biết vì sao nguyên chủ lại cứ yêu thương cháu trai nhà mẹ đẻ làm gì.
“Đều từ từ đã.”
Trình Loan Loan nhíu mày nói một tiếng.
Nàng xoay người đi vào trong phòng, mở bao gạo ngày hôm qua Triệu lão thái thái đưa tới, bên trong là ba bốn cân kê vàng hơi ngả đen, số kê này vừa nhìn đã biết là năm trước dư lại, đã có chút mốc meo, đồ vật bị mốc ăn vào sợ là sẽ tiêu chảy, lúc nghèo ăn mấy thứ này tất nhiên không có việc gì, nhưng nàng hiện tại đã có điều kiện, hà tất ủy khuất mấy hài tử.
Nàng đảo túi gạo, click mở thương thành mua sắm kê vàng, kê vàng kỳ thật chính là gạo kê, hiện đại gạo kê ở thương thành còn đắt hơn cả gạo trắng, tận năm văn một cân.
Tuy rằng gạo rẻ lại ăn ngon, nhưng lai lịch không dễ giải thích.
Nàng nhìn thoáng qua số tiền còn dư trong tay, còn dư lại 30 văn, cắn răng hạ quyết tâm, mua năm cân, cuối cùng dư lại năm đồng.
Trình Loan Loan xách theo túi kê đi ra ngoài: “Ăn cơm sáng trước rồi đi làm việc.”
Ngô Tuệ Nương nhận ra cái túi này, là tối hôm qua bà nội đưa tới, nàng ấy mở túi ra liền hoảng sợ.
Trước kia, lão thái thái cũng không ít lần ngầm tiếp tế lương thực cho bọn họ, hoặc là bánh bột bắp cứng như đá, hoặc là là mì ngũ cốc biến thành màu đen hoặc là bột ngô, gạo kê màu sắc đẹp như vậy, nhà bọn họ là thật sự chưa từng ăn qua!
“Lão thái thái còn rất thương mấy đứa cháu các ngươi đó.” Trình Loan Loan lạnh nhạt nói một câu, “Chia ra nấu cháo hai bữa đi.”
Ăn cơm không nàng thật sự nuốt không trôi, hơn nữa là gạo kê nấu cháo rất có dinh dưỡng, tốt cho dạ dày.
Mấy đứa trẻ này đã rất lâu chưa ăn no bụng, dạ dày ít nhiều cũng có chút vấn đề, cần phải chậm rãi dưỡng lại.
Ngô Tuệ Nương ngây dại, nàng ấy xách bao gạo lên ước lượng, đại khái là năm cân, năm cân gạo kê chia ra nấu hai bữa cháo, vậy mỗi người ít nhất có thể uống hai chén!
Đêm qua sau khi ăn cơm no, nàng ấy còn tưởng rằng sẽ đói một tháng, không nghĩ tới mẹ chồng lại trở nên hào phóng như vậy!
Nàng ấy không hỏi nhiều, xách theo bao gạo liền đi vào nhà bếp nấu cháo.
Triệu Đại Sơn buông cuốc trong tay xuống đi tới giúp tức phụ.
Triệu Tam Ngưu cùng Triệu Tứ Đản liếm môi vây quanh bệ bếp.
Chỉ có Triệu Nhị Cẩu hơi nhíu mày lại, trong lòng suy nghĩ, nương đây là không muốn sống nữa sao? Trong nhà lương thực ăn hết sạch, kế tiếp uống gió Tây Bắc đi?
Thôi kệ, ăn đi ăn đi, không ăn thì lại tiện nghi cho người Trình gia!
Mọi người ăn hết rồi cùng nhau đói chết cũng được!