Sắc trời dần dần tối xuống.
Mùi thơm bay ra từ trong sân.
Món ngó sen viên bột được bưng lên bàn, hai cây ngó sen, băm nát trộn đều với hỗn hợp nước bột mì, vo thành viên rán chín cả hai bát lớn.
Triệu Tứ Đản ghé vào bàn ăn, không cầm nước được nước bọt chảy xuống.
Trình Loan Loan nhét vào trong miệng hắn một cái ngó sen viên bột, tức giận nói ra: "Mấy ngày nay được ăn no bụng rồi, sao mỗi ngày còn chảy nước miếng vậy?"
"Nương làm đồ ăn quả thực ăn ngon quá!"
Triệu Tứ Đản một ngụm nuốt vào ngó sen viên bột, giòn sảng khoái thơm ngọt, cơ bản là ăn không đủ.
Trình Loan Loan kẹp mười lăm viên ngó sen viên bột xếp thành một cái bát đầy đưa tới: "Đưa đi cho bà nội."
Triệu Tứ Đản bưng bát chạy nhanh rời đi.
Lúc này chỉ có một mình lão thái ở Triệu gia, cháo rau dại đã nấu xong, nhưng mà không thấy những người khác trở về. Lão thái thái có chút lo lắng, sợ xảy ra chuyện gì.
Dù sao cũng là rừng sâu núi thẳm, vạn nhất có mãnh thú nhảy ra, người một nhà liền xong con bê.
Chờ mãi chờ mãi thì bà ngửi thấy mùi thơm mê người, rồi nhìn thấy Triệu Tứ Đản hoạt bát đi tới sân nhỏ: "Bà nội, nương sai con đưa tới ạ!"
Đầy một chén lớn bột viên, rán vàng xốp giòn, nhìn là thấy dùng rất nhiều dầu.
"Tại sao nương con lại lãng phí gia vị như vậy." Triệu lão thái thái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép."Đây là món gì?"
"Nương nói là bột viên chiên." Triệu Tứ Đản cười hì hì."Bà nội, bà ăn thử một miếng, ăn ngon lắm, hận không thể nuốt đầu lưỡi vào luôn."
Triệu thái thái giật giật khóe môi, dùng nhiều dầu như vậy hình như còn thêm đường, chô dù là một miếng đất cũng có thể ăn ngon.
Ở thời điểm thiếu lương thực, tức phụ lão đại lặp đi lặp lại đưa đồ ăn tới, thế mà một mực không đề cập tới việc chuyển về, hay là lại có ý đồ xấu gì đây?
Lão thái thái gọi Triệu Tứ Đản đang muốn rời đi, hỏi: "Nương con mấy ngày này có nhắc tới cái gì với các con hay không?"
"Có nha!" Triệu Tứ Đản đếm đầu ngón tay nói: "Nương nói muốn để bọn con ăn no bụng, còn nói muốn ở nhà mới, còn nói để bọn con mỗi ngày có thể ăn thịt. ."
Mí mắt lão thái thái nhảy lên, đúng là muốn chuyển về ở!
Còn nghĩ mỗi ngày ăn thịt, mơ mộng hão huyền!
Hồi đó lúc còn sống chung, mỗi ngày gà bay chó chạy, nếu nàng dâu lão đại không bỏ được những tật xấu kia, bà tuyệt đối sẽ không cho phép đại phòng chuyển về.
Triệu Tứ Đản nhanh chóng chạy về ăn bữa tối.
Ngô Tuệ Nương đang nói chuyện của Vương Đại Mạch với Trình Loan Loan: "Chịu khó, hỗ trợ đào không ít rau dại, còn chặt hết củi trong nhà, đã thế gánh cho nhà hai thùng nước..."
Trình Loan Loan không biết nên nói gì.
Trong lịch sử cổ đại, chỉ cần phát sinh hoang tai hẳn sẽ xuất hiện chuyện bán con cái, thậm chí còn có thể có người coi con là thức ăn.
Loại chuyện mất hết nhân tính này, nàng không hy vọng phát sinh ở bên cạnh mình.
Trình Loan Loan cúi đầu ăn nhanh xong bữa tối, tiếp đó mang theo củ sen lần thứ hai ghé qua nhà Lý chính.
Lúc này sắc trời đã tối, ban đêm là thời điểm thú dữ hoạt động, người trong thôn bình thường sẽ không ở ban đêm lên núi. Mặt trời vừa xuống núi, Triệu lão đầu tử dẫn theo đám con cháu xuống núi, cũng may trong thôn không có người nào đi dạo ở bên ngoài, một đám người hữu kinh vô hiểm về tới sân nhà lão Triệu gia.
Đám người mệt mỏi ngồi phịch ở trên ghế, lòng bàn tay đều mài ra thật dày vết chai.
Triệu lão thái thái tranh thủ thời gian cho bọn nhỏ thêm đồ ăn, một người nhiều một cái bánh cao lương hấp. Sau khi ăn uống no nê, rốt cuộc đám người mới như sống lại.
Triệu lão đầu tử hít một hơi tẩu thuốc lá, đứng lên nói: "Ta đi tìm Lý chính."
Triệu lão thái thái tức giận mắng: "Đều mệt mỏi như vậy, không thể ngày mai lại đi à?"
Ánh mắt Tôn thị lấp lóe: "Đúng vậy, cha nghỉ ngơi trước một đêm, sáng mai hẵng đi chỗ Lý chính."
Triệu lão đầu tử lắc đầu: "Trong lòng ta đợi không được việc này, nhất định phải nói rõ ràng."
Hắn mang giày cỏ, đẩy cửa sân ra, nhờ vào ánh sao mờ tối đi tới nhà Lý chính.
Vừa đi đến cửa, đã nghe đến trong viện truyền đến giọng nói quen thuộc.
"Sáng hôm nay, ta lên núi, nhìn thấy một cái hồ khô, tùy tiện lấy xẻng đào một cái thì đào được cái này, trắng trắng mềm mềm. Ta cũng không biết nó là thứ gì, nhưng cảm thấy có thể ăn, ta đào ít về nấu." Trình Loan Loan rành mạch phân minh: "Băm nát trộn với bột kiều mạch, rán một chút trong nồi, thơm không thể tả nổi. Hoặc đặt nó vào trong nồi rồi ninh chín cũng có thể ăn, ăn cũng không khác gì khoai lang. Cho nên ta nghĩ, có phải thứ này giống như khoai lang cũng có thể nhét đầy cái bao tử hay không?"
Lý chính tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: "Nương Đại Sơn, thứ này ở đâu ra?"
"Trên núi có rất nhiều, cỡ bốn năm mẫu."Trong bùn đất đều có, ta ước lượng có thể có hơn ngàn cân."
Ánh mắt của vợ Lý chính tỏa sáng: " Hơn ngàn cân, thế thì mỗi nhà chẳng phải nhanh có một trăm cân, mặc dù không chắc bụng bằng ngô, nhưng ít nhất nửa tháng sẽ không bị đói..."
Lý Chính nếm một cái ngó sen viên bột, cho nhiều dầu, còn thơm và dễ ăn hơn cả thịt. Nếu thứ này thật là có hơn ngàn cân, Thôn Đại Hà còn sầu cái gì nữa?
Ánh mắt của ông còn có chút lo nghĩ: "Thôn Đại Hà chúng ta có thứ này, vì sao trước kia không ai thấy qua?"
"Đây là ngọc măng!"
Triệu lão đầu tử cất bước đi vào.
Lý chính và Triệu lão đầu tử là đường huynh đệ, Triệu lão đầu tử lớn hơn mấy tuổi, ánh mắt chắc chắn nói: "Ta ở vài thập niên trước gặp qua, phương nam có rất nhiều ngọc măng. Nó có thể ăn đầy bụng, nhưng mà nghe nói là chuyên môn tiến cống cho kinh thành, không rõ vì sao Thôn Đại Hà chúng ta cũng có."
Trình Loan Loan cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới Triệu lão đầu tử cũng từng gặp qua thứ này.
Hóa ra ở thời đại này, củ sen gọi là ngọc măng, tên gọi vẫn rất đẹp.
Củ sen giàu có tinh bột, quả thật có thể ở thời gian ngắn thay thế món chính, nhưng không có cảm giác chắc bụng bằng món chính.
Lý chính biểu tình có chút sốt ruột, hắn vội mở miệng: "Ta đi đổi giày cỏ, rồi lên núi nhìn một lát."
Vợ Lý chính không đồng tình nói: "Đều giờ gì rồi, trên núi có sói, không đợi sáng mai hẵng đi?"
"Chờ không đến sáng mai, đây chính là công việc hệ trọng liên quan đến việc ăn no á"
Lý chính đi đổi giày, bạn già Lý chính bất đắc dĩ, đành phải đi nhóm lửa bó đuốc, lên núi giơ bó đuốc thì đàn sói sẽ không dám tới gần.
Triệu lão đầu tử nhìn tới Trình Loan Loan, tán thưởng bảo: "Nương Đại Sơn, trước kia là ta nhìn lầm ngươi."
Phát hiện một mảng lớn ngọc măng, biết rõ là có thể ăn mà có thể sớm tới cho Lý chính biết. Nương Đại Sơn không hề ích kỷ, lòng tham không đáy giống như trong tưởng tượng của lão.
Trước kia lão cảm thấy tức phụ lão tam không tệ, nhưng khi mặt với dụ hoặc to lớn đến từ lương thực, tầm mắt của tức phụ lão tam liền hiện ra.
Trình Loan Loan ho khan một cái nói:" Nhà chúng ta mỗi sáu người, một đứa bé, một người phụ nữ mang thai, măng ngọc nhiều vậy đào cũng không hết được..."
Chủ yếu nhất là, nàng có hệ thống giao dịch thương thành, một cây rau dại đã có thể đổi mấy cân gạo. Dù cho cả nhà ở năm mất mùa cũng sẽ không đói bụng, nhưng những người khác thì lại không được.
Xưa nay nàng không cảm thấy mình có vô tư bao nhiêu, nhưng ít ra nàng sẽ không đi cướp đồ ăn cứu mạng của một đám người không nhìn thấy hy vọng người.
Lý chính giơ bó đuốc đi tới, ba người con trai đi theo sau. Triệu lão đầu tử quay về kêu lão nhị, lão tam, một đám bảy đại lão gia ban đêm lên núi, tính nguy hiểm không cao nữa.