Giang Hi kết thúc cuộc trò chuyện với bác sĩ điều trị chính của Dụ Trục Vân thì trời đã khuya ở Nghi Thành. Nàng cúp điện thoại, trầm mặc không nói, nhìn về phía căn phòng bệnh người ra người vào, cùng với khuôn mặt quen thuộc nhưng xa lạ của Dụ Trục Vân, bỗng nhiên nhớ lại ngày đó. Hắn bị một đám người vây đuổi, đánh nhau đến cục cảnh sát, nhưng trước sau vẫn cứng đầu nói rằng ngày đó người có liên quan đến bọn côn đồ chỉ có mình hắn.
Ngay cả chuyện như vậy hắn cũng không sợ, vậy rốt cuộc hắn đã nhìn thấy gì, nhìn thấy ai ở cổng trường, mà lại đột nhiên đau khổ đến mức đó, nắm chặt tay nắm cửa, gần như muốn nhảy xuống xe?
Nàng không biết, nhưng cũng đoán được.
Trước đây Dụ Trục Vân cứ vài bữa lại tìm nàng, có lẽ là xỏ lỗ tai, có lẽ là xăm hình không kim với diện tích lớn. Thế nhưng từ khi hắn quyết định vì Nam Tình mà học tập chăm chỉ, thi cử, làm một học sinh ngoan, thì hắn không còn đến tiệm của nàng nữa.
Rạng sáng, khi đưa Nam Tình về nhà, Giang Hi đã trao đổi số điện thoại với cậu. Nàng nói nếu Dụ Trục Vân có tin tức gì, sẽ báo cho cậu ngay lập tức.
Dưới ánh đèn đường, thiếu niên trắng bệch trong sáng gượng gạo nặn ra một nụ cười lịch sự, cúi chào nàng.
Chiếc xe màu đỏ từng xuất hiện ở cổng trường, khởi động lăn bánh, dần dần biến mất trong tầm mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT