Trên thuyền của học viện Thần Mộc, khung cảnh thảm thương bao trùm, trong khi đó trên thuyền Hỏa Long mọi người lại vô cùng phấn khích.
Trình Chu đứng dậy từ chiếc ghế bằng vàng, cười lớn đi ra: “Vị đạo sư này, đa tạ.”
Hamoya cười gượng, thở dài một hơi: “Không ngờ một Hiệp Loan nhỏ bé lại có nhiều người tài giỏi như vậy, là chúng ta đã quá càn rỡ.”
Hamoya có chút hổ thẹn, ở trong học viện, các đạo sư như ông vẫn thường dạy dỗ các học viên rằng “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên”, làm người phải khiêm tốn.
Nhưng thực ra, những đạo sư nói những lời này cũng chỉ là hô khẩu hiệu suông. Học viện Thần Mộc tập trung rất nhiều thiên tài đấu khí, các học viên có thể vào học đều là những người có thiên phú và năng lực đỉnh cấp, nên cả học sinh lẫn đạo sư đều tự cao tự đại.
Hamoya làm thế nào cũng không ngờ rằng mình sẽ ở Hiệp Loan mà nhận thức sâu sắc được ý nghĩa của những lời này.
Trình Chu mang theo Dạ U dịch chuyển đến chiếc hải thuyền đối diện: “Các vị đến Hiệp Loan để du lịch phải không? Nếu hải thuyền đã về tay tôi, tôi sẽ đưa các vị đi một đoạn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play