Chuyện nhà ai, có khi ngay cả quan thanh liêm cũng không xử nổi. Mà người cũng có câu chuyện riêng như Đường Phù chỉ biết vỗ vỗ vai Đỗ Trình, không nói thêm gì nữa. Anh ta gọi một chiếc xe giúp cậu, dặn rằng tiền xe anh ta lo, bảo Đỗ Trình cứ yên tâm. Trước khi đi còn không quên dặn dò:
"Nhớ 1 giờ chiều quay lại hội quán để huấn luyện đấy nhé."
Đỗ Trình gật đầu đồng ý, vừa bước lên xe vừa ngoái lại vẫy tay với Đường Phù:
"Cảm ơn, anh tốt bụng thật đấy."
Lại thêm một tấm "thẻ người tốt" nữa. Đường Phù đứng đó, vẻ mặt đầy u sầu và xót thương, lặng lẽ vẫy tay đáp lại. Nếu cậu nhóc này mà không phải trai thẳng, anh ta nhất định sẽ ra tay giải cứu khỏi tên tra nam kia!
Xe dừng dưới lầu. Qua cửa kính xe, Đỗ Trình trông thấy một đôi nam nữ quen thuộc.
Là Mục Dã và cô gái ban sáng.
Hai người đang đứng dưới khu nhà. Cô gái mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, vóc dáng mảnh mai, làn da trắng trẻo. Cô gái cúi đầu, mái tóc đen dài rủ xuống hai bên như đang khóc.
Mục Dã thoáng lộ vẻ không đành lòng. Tay phải đang đút trong túi quần khẽ rút ra, ngón tay gần như chạm vào bờ vai cô gái, nhưng cuối cùng lại cố kìm nén, thu tay về.
Đỗ Trình xuống xe, rón rén bước lại gần, rồi nấp sau bụi vạn niên thanh cạnh lối vào khu nhà, lặng lẽ hóng chuyện.
"Anh thực sự muốn chia tay với em sao?"
Giọng cô gái nghẹn ngào.
Mục Dã không trả lời.
Cô gái ngẩng mặt lên. Vẻ ngoài thanh tú, các đường nét đều nhẹ nhàng, dịu dàng, là kiểu khiến người ta vừa nhìn đã muốn che chở. Đôi mắt ửng đỏ, nhưng lại kiên quyết nhìn thẳng vào Mục Dã:
"Anh nói đi."
Mục Dã vẫn không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng:
"Chúng ta đều là người lớn rồi, giữ chút thể diện đi."
Nước mắt cô gái lã chã tuôn rơi. Cô gái giơ tay đấm một cái lên vai Mục Dã, anh ta không né tránh.
"Anh sẽ hối hận đấy…"
Cô gái nói rồi quay lưng bỏ đi, bước chân mạnh mẽ nhưng đầy tổn thương.
Toàn bộ quá trình đều được Đỗ Trình chứng kiến từ đầu đến cuối. Cậu nấp trong bụi cây, gương mặt phấn khích như thể đang xem phim truyền hình gay cấn:
"Ồ quao! Kịch hay!"
Mà điều quan trọng nhất là:
Ngực của cậu lại to thêm một chút nữa rồi!
"Xem đủ chưa?"
Một ánh mắt sắc lạnh quét về phía bụi vạn niên thanh.
Đỗ Trình từ từ thò đầu ra, đáp lời rất thành thật:
"Chưa đủ."
Tuy đúng là ngực có đầy lên một chút thật… nhưng cái lõm ở giữa ngực cậu thì vẫn còn xa mới lấp được. Đúng kiểu gió tạt chén nước, chưa xi nhê gì. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Mục Dã lạnh lùng nhìn Đỗ Trình. Trong lòng anh ta đang rối như tơ vò, chẳng có tâm trạng mà dây dưa với người khác, chỉ buông một câu cảnh cáo:
"Cô ấy không cùng đường với chúng ta, đừng có mơ tưởng."
Câu nói nghe có vẻ như dành cho Đỗ Trình, nhưng thực ra… lại là đang nói với chính mình.
Mạnh Thi Bình rất tốt, tốt đến mức anh ta không thể nào với tới. Trước đây là anh ta không hiểu, giờ thì hiểu rồi: giữa cô ấy và anh ta, vốn là khoảng cách giữa chim bay trên trời và cá dưới biển.
Cảm giác linh lực trở lại lần này còn rõ rệt hơn hôm qua. Ngoài việc lỗ lõm nơi ngực được lấp thêm một chút, trong đầu Đỗ Trình còn bất ngờ tuôn trào một chuỗi ký ức dài dằng dặc.
Sau khi Mục Dã đã lên lầu từ lâu, Đỗ Trình mới chậm rãi thoát khỏi "rạp chiếu phim trong não".
Chu Cách Hải đang dựa bên cửa sổ nhìn trời, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, ánh mắt lập tức sững lại:
"Cậu… khóc đấy à?"
Đỗ Trình đóng cửa lại, sắc mặt trông như vừa thất tình, cả người phờ phạc như mất hồn. Cậu đưa tay sờ mặt, đúng là… có nước mắt.
"Không phải tôi."
Đỗ Trình kể lại chuyện đi xin việc, đến đoạn bị kéo đi "ra mắt làm sao", vừa dứt lời "chuẩn bị debut", mí mắt Chu Cách Hải giật giật:
"Không được."
Đỗ Trình: "Tại sao không?"
Chu Cách Hải: "Phô trương quá, không thích hợp. Sẽ gây phiền phức."
Đỗ Trình bắt đầu lo lắng:
"Vậy phải làm sao giờ, tôi ký hợp đồng rồi…"
"Đưa đây tôi xem."
Chu Cách Hải nhận lấy bản hợp đồng mà Đỗ Trình ôm trong lòng, mở ra xem. Mới liếc đến dòng "Hội quán Đặc Ái", ánh mắt anh ấy đã trầm hẳn xuống.
Sau vài giây yên lặng, Chu Cách Hải gập hợp đồng lại, rất từ tốn xé nó làm đôi.
Đỗ Trình: "?"
(Cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.)
Chu Cách Hải: "Công ty này không chính quy."
Đỗ Trình ngơ ngác:
"Hả? Nhưng chẳng phải… anh bảo tôi đừng đến mấy chỗ quá chính quy còn gì?"
Chu Cách Hải: "…"
Đỗ Trình vẫn rất nghiêm túc:
"Ông chủ chỗ đó tốt lắm. Còn cho tôi một ngàn tệ nữa."
Con ngươi Chu Cách Hải co lại:
"Bao nhiêu?!"
Đỗ Trình liền lôi từ túi trong ra một xấp tiền mặt, gồm mười tờ một trăm và một tờ mười tệ được gấp ngay ngắn, còn ấm tay.
Chu Cách Hải: "Ngăn kéo có keo dán giấy đấy."
Bản hợp đồng vừa bị xé… được dán lại. Chu Cách Hải dán rất cẩn thận, sau đó nghiêm túc đọc kỹ từng điều khoản. Đến khi đọc đến phần lương và chế độ đãi ngộ, anh ấy im lặng thêm lần nữa.
"Cái hội quán này… còn tuyển người không?"
Sau khi gật đầu nhận lời sẽ hỏi giúp, Đỗ Trình lại kể tiếp chuyện của Mục Dã.
Chu Cách Hải quanh năm gần như không rời khỏi căn hộ, nhưng tình hình từ tầng trên đến tầng dưới của tòa nhà thì nắm rõ như lòng bàn tay. Nghe Đỗ Trình kể Mục Dã với Mạnh Thi Bình vừa khóc vừa cãi nhau dưới lầu, anh ấy cười khẩy một tiếng:
"Chia được chắc."
Đỗ Trình: "Sao thế? Tôi thấy cô gái đó chạy đi mà khóc ghê lắm."
Chu Cách Hải: "Rồi cũng sẽ khóc mà quay lại thôi. Hai người đó chia tay với quay lại chắc cũng mấy vòng rồi."
Đỗ Trình cúi đầu, hai tay miết nhẹ lên đầu gối, giọng nhỏ lại:
"Vẫn nên chia tay thì hơn…"
Chu Cách Hải liếc cậu một cái:
"Bớt xen vào chuyện thế gian đi."
"Chuyện này tôi phải can thiệp vào."
Đỗ Trình ra chiều suy tư:
"Họ càng cãi nhau to, linh lực trên người tôi hồi phục càng nhiều. Tôi đang nghĩ… nếu họ thật sự chia tay, thì có khi phần linh lực mà họ đã vô tình lấy của tôi cũng sẽ hoàn toàn quay về."
Chu Cách Hải trầm ngâm chốc lát, rồi đáp:
"Cũng… có khả năng."
Đỗ Trình tiếp tục hỏi:
"À đúng rồi, còn anh thì sao? Khuyết điểm của anh là do đâu mà có?"
Giờ hai người cũng tính là khá thân rồi, chắc hỏi chuyện riêng một chút cũng không quá đáng. Với lại, hỏi trước để sau này nghiên cứu "bí quyết giữ mạng" cũng tốt.
Căn phòng trở nên yên lặng.
Chu Cách Hải ngồi trên chiếc xe lăn cũ, ánh mắt như cánh chim én lướt nhẹ trên mặt nước, lại một lần nữa thả về phía bầu trời ngoài cửa sổ. Trời hè trong xanh, không gợn lấy một đám mây. Anh ấy nhìn rất lâu.
"Tôi không nhớ nữa."
Đỗ Trình lấy ra 900 tệ đưa cho Chu Cách Hải, coi như tiền thuê nhà và ăn uống.
Chu Cách Hải không tỏ thái độ, nhưng cũng nhận lấy.
Vậy là Đỗ Trình yên tâm, ăn sạch hết toàn bộ phần cơm nguội còn lại trong nồi cơm điện, sau đó đi thẳng lên gác, định tìm Mục Dã nói chuyện "chính sự".
Cửa mở ra, Mục Dã thấy là Đỗ Trình thì lập tức nhăn mặt lại vì bực:
"Lại là cậu nữa?"
Đỗ Trình đi thẳng vào vấn đề, giọng nghiêm túc:
"Anh chia tay cô gái đó đi."
Mục Dã: "…"
"Anh với cô ấy bên nhau… sẽ không có kết cục tốt đâu."
Đỗ Trình nói rất nghiêm túc.
Sắc mặt Mục Dã trầm xuống:
"Không tới lượt cậu xen vào."
Trong hành lang có người đi ngang, nghe loáng thoáng thấy hai người nói chuyện, liền "chậc" một tiếng đầy khinh bỉ:
"Gớm, quan hệ nam nữ lộn xộn thật."
Mục Dã: "…"
Đỗ Trình thì chẳng bận tâm, ánh mắt vẫn sáng trong như nước, giọng đều đều nhưng mang theo chút khuyên răn chân thành:
"Anh tiếp tục bên cô ấy… chỉ làm hại cô ấy mà thôi."
Động tác đóng cửa của Mục Dã khựng lại.
Đôi mắt kia quá trong, như một tấm gương phản chiếu rõ gương mặt đau khổ và bất lực mà chính anh ta cũng không muốn nhìn thẳng.
"Chúng tôi gặp nhau… vì một vụ tai nạn xe." ( app TYT - tytnovel )
Mục Dã rút từ tủ đầu giường ra một điếu thuốc.
"Cậu không ngại khi tôi hút thuốc chứ?"
Đỗ Trình: "Không sao."
Thuốc lá à… Cậu từng là một bức tường mà. Mỗi ngày ngửi khói thuốc ít cũng tám tiếng, ngửi riết rồi thành quen.
Mục Dã lần mò tìm bật lửa khắp các túi áo nhưng không thấy. Như sực nhớ ra điều gì, anh ta cười khẽ, có phần tự giễu:
"Tôi quên mất, tôi đã hứa với cô ấy là sẽ bỏ thuốc. Mấy cái bật lửa đều vứt đi cả rồi."
Đỗ Trình không nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Sau này anh vẫn sẽ hút lại thôi.
Mục Dã cầm điếu thuốc, mân mê giữa các ngón tay. Có những điều anh ta đã chôn trong lòng quá lâu, không ai để giãi bày. Mà một người xa lạ như Đỗ Trình, có lẽ lại chính là cái "lỗ thoát khí" mà anh ta cần.
"… Hôm đó trời mưa rất to. Tôi thấy cô ấy ngã xuống đất, ngất lịm. Không ai dám lại gần, tài xế thì bỏ chạy mất. Tôi cũng chẳng phải người tốt đẹp gì… không hiểu vì sao lúc ấy như trúng tà, tôi lại chạy tới bế cô ấy vào viện."
"Đưa vào viện xong tôi cũng không ở lại, cứ thế rời đi…"
"Lạ ở chỗ, hai ngày sau đó tôi cứ nghĩ mãi về cô ấy. Liệu cô ấy đã tỉnh chưa? Bị thương có nặng không? Có ai chăm sóc không? Đầu óc toàn là hình bóng cô ấy… Đúng là trúng tà thật."
Mục Dã cười cay đắng:
"Không biết kiếp trước tôi có nợ cô ấy gì không nữa."
"Có."
Đỗ Trình đáp.
Mục Dã ngẩng lên nhìn, chỉ thấy ánh mắt cậu sáng rực, ánh nhìn kiên định:
"Kiếp trước anh nợ cô ấy."
Mạnh Thi Bình từ nhà Mục Dã trở về, lo bị người nhà nhìn ra đôi mắt sưng đỏ nên tránh né đám người giúp việc, vội vàng chạy lên lầu, đóng cửa phòng lại.
Vừa khép cửa xong, hình ảnh ánh mắt lạnh lùng quyết tuyệt của Mục Dã lập tức hiện lên trong đầu khiến cô ấy không kìm được, nước mắt lại trào ra. Cô ấy ngã người lên giường, khóc nức nở.
Nhưng chưa kịp khóc được bao lâu, cô ấy bỗng cảm thấy không gian xung quanh trở nên ngột ngạt lạ thường, như thể có thứ gì đó đang đè nặng lên cơ thể mình. Cô ấy muốn ngồi dậy, nhưng tay chân hoàn toàn không nhúc nhích nổi.
"Chị ơi, uống chén trà này đi, từ nay chúng ta là chị em rồi, cùng nhau hầu hạ đại nhân."
"Cô nương nhà họ Chương khách sáo rồi, ai chẳng biết cô có tình cảm sâu đậm với tướng công tôi, tiếng tỳ bà ở quán nhỏ vang khắp Giang Thủy. Chén trà này uống hay không uống, chẳng phải cô vẫn hầu hạ tướng công tôi rất tốt sao?"
"Phu nhân lại nói đùa rồi. Đại nhân thương tôi chỉ vì thấy tôi là một nữ tử yếu ớt, không chốn nương thân nơi kinh thành, mới ra tay che chở. Những lời đồn bên ngoài chẳng qua chỉ là sự vu khống đối với thanh danh của đại nhân mà thôi. Nếu đại nhân thật lòng thích ai, muốn nâng đỡ ai, xưa nay đều làm quang minh chính đại, không hề che giấu. Phu nhân đã sống với đại nhân bao năm, chẳng lẽ còn không hiểu con người đại nhân sao?"
Hai người phụ nữ lời qua tiếng lại, giọng nói mềm mỏng nhưng lại như lưỡi dao găm, từng câu từng chữ ẩn chứa móc méo và cay độc. Sự ghen tuông và uất nghẹn được bao bọc dưới lớp vỏ lịch thiệp dịu dàng, mỗi lời nói ra là một đòn tấn công vào đối phương.
Vì cùng một người đàn ông, họ đã xé toạc trái tim nhau bằng chính sự dịu dàng và ngọt ngào giả tạo ấy.
Đau quá… tim mình đau quá…
Mạnh Thi Bình như mất đi hoàn toàn quyền kiểm soát cơ thể. Cô ấy cảm thấy đầu óc mơ hồ, rồi dần dần nhắm mắt lại, rơi vào bóng tối.
Mục Dã khẽ thở dài, khó khăn mà thừa nhận:
"Cậu nói đúng… Nếu không phải tôi nợ cô ấy từ kiếp trước, sao lại có thể dây dưa mãi không dứt, đến mức chẳng còn là chính mình nữa."
Đỗ Trình: "Anh cần phải dứt khoát hơn. Anh không thể bên cô ấy. Anh căn bản không xứng với cô ấy."
Mặc dù trong lòng anh ta cũng từng nghĩ vậy, nhưng khi nghe người khác nói thẳng ra, Mục Dã vẫn cảm thấy rất khó chịu. Anh ta bẻ gãy điếu thuốc trong tay, lớp bùn đen tích tụ trong lòng cũng theo đó mà cuộn trào lên:
"Nếu vị trí của hai chúng tôi đổi ngược cho nhau, tôi nhất định sẽ bất chấp tất cả để ở bên cô ấy."
Đỗ Trình: "Rồi sao nữa?"
Mục Dã khựng lại.
"Rồi… sao nữa?"
Đỗ Trình nhớ lại chuỗi ký ức hỗn loạn và dai dẳng mà mình nhìn thấy trong đầu – một cuộc đời dài đằng đẵng, luẩn quẩn và mệt mỏi:
"Hồng nhan rồi cũng bạc đầu. Giai nhân cũng sẽ già đi. Tình yêu… cũng sẽ phai nhạt."
Mục Dã bực bội:
"Cậu có ý gì? Ý cậu là… cô ấy già đi rồi tôi sẽ không còn yêu cô ấy nữa? Không thể nào! Tôi yêu cô ấy còn hơn cả bản thân mình!"
Đỗ Trình không tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Anh yêu cô ấy… giống như yêu một phần cơ thể của mình vậy…"
Sắc mặt Mục Dã dịu đi đôi chút.
"Nhưng rồi… anh cũng sẽ yêu người khác. Và anh sẽ yêu cầu cô ấy cũng phải yêu người khác."
–
"Nương tử, nàng là chính thất của ta, điều đó sẽ không thay đổi suốt đời này. Dù nàng ta bước vào cửa cũng chỉ là thiếp, tuyệt đối không ảnh hưởng đến vị trí của nàng trong lòng ta.
Ta sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi đâu. Nàng dịu dàng, đoan trang như thế, ta biết nàng vốn không phải người hay ghen tuông. Làm ơn rộng lượng một chút… được không?"
Đôi mắt Đỗ Trình bỗng thấy cay xè.
Cậu thấy cô gái ấy đã bật khóc.
Cô ấy đã không còn trẻ, sắc xuân đã phai màu theo năm tháng. Mà người phu quân kia, vẫn điềm nhiên nói rằng: cưới thiếp chẳng thay đổi gì cả, rằng nàng mãi là người quan trọng nhất trong lòng hắn.
Cô ấy rất muốn hỏi lại, rằng rốt cuộc là từ bao giờ mà chàng đã bắt đầu đặt ta lên bàn cân để so đo vị trí trong lòng mình với một người phụ nữ khác?
Nhưng cô ấy không hỏi.
Không thể hỏi.
Cô ấy sinh ra trong một gia đình nghèo khó, còn hắn là công tử thế gia. Khi xưa, hắn vừa gặp đã đem lòng say đắm, bất chấp phản đối từ gia đình, kiên quyết rước cô ấy về nhà bằng tám kiệu lớn, danh chính ngôn thuận đón vào cửa.
Một người phụ nữ như cô ấy đã nhận được từ chàng tình yêu nhiều đến thế, quá đủ rồi… đủ lắm rồi…
Nhưng tại sao tim cô ấy vẫn đau đến vậy?
"Thi Bình-"
Mạnh Thi Bình như nghe thấy có người gọi tên mình. Nhưng mí mắt cô ấy quá nặng nề, không còn chút sức lực để mở ra nữa. Mệt quá… cô ấy chỉ muốn cứ thế ngủ mãi…
Bố mẹ Mạnh trở về nhà, thấy con gái nằm bất động trên giường, gọi mãi không tỉnh, thử đẩy nhẹ một cái, gương mặt cô ấy lập tức nghiêng sang bên như đã hôn mê.
Hai vợ chồng hoảng sợ, vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện.
Vài tháng trước, Mạnh Thi Bình từng gặp một tai nạn xe không nặng không nhẹ, họ sợ đây là di chứng để lại.
Sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ lại nói không phát hiện ra vấn đề gì bất thường, khả năng cao chỉ là đang ngủ mà thôi.
Mẹ Mạnh không chấp nhận được, vừa lo vừa tức:
"Bác sĩ, nếu chỉ là ngủ thì sao lại gọi mãi không tỉnh thế?!"
Bác sĩ cũng khó hiểu:
"Bà Mạnh, mong bà bớt sốt ruột, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi."
Trên giường bệnh, Mạnh Thi Bình nằm yên tĩnh lạ thường, không chút ưu phiền, tựa như một nàng công chúa ngủ trong chuyện cổ tích.