Trần Tú Lan cơm nước xong xuôi, chuẩn bị nước tắm cho Lâm Hằng: “Anh tắm nhanh lên, quần áo em lấy sẵn cho anh rồi.”
Nói xong, nàng liền ôm nữ nhi vào nhà. Bây giờ căn bản không có phòng tắm, chỉ là dùng một cái bồn đặt trong phòng chứa củi để tự mình tắm rửa.
Mùa này sáng sớm và tối trời vẫn còn hơi lạnh, Lâm Hằng rét run như Hàn Hào Điểu.
Trong phòng không có đèn, chỉ có ánh lửa le lói từ trong lò, tắm rửa nhanh chóng xong, Lâm Hằng đi ra ngoài sân vào nhà cầu.
Lúc này mới hơn tám giờ tối, nhưng trong thôn đã không còn thấy chút ánh sáng nào. Không có điện, không có phương tiện giải trí, mọi người đều đi ngủ rất sớm.
Đây chính là nông thôn những năm tám mươi, nghèo khó lạc hậu, mọi người bôn ba vất vả chỉ để đủ ăn no bụng.
Liếc mắt nhìn lên bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, sao dày đặc, Ngân Hà ở xa xa cũng có thể thấy rõ.
“Ngày mai lại là một ngày nắng đẹp đây.” Lâm Hằng cảm khái một câu, đi nhà cầu xong run lên một cái, rồi trở về phòng ngủ.
Trần Tú Lan vừa dọn dẹp xong giường chiếu, con gái Hiểu Hà vẫn còn đang nghịch ngợm trên giường, ha ha cười ngây ngô không chịu ngủ.
“Giao cho anh đi.” Lâm Hằng gật đầu, lên giường bắt đầu chơi đùa với con gái.
Trần Tú Lan gật đầu, cầm quần áo đi vào kho củi tắm rửa.
Trong phòng, mùi đèn dầu hỏa có chút khó ngửi, ánh sáng cũng rất yếu ớt. Con gái ôm cổ Lâm Hằng ha ha cười ngây ngô.
“Ngoan ngoãn ngủ, ba ba kể cho con truyện cổ tích nghe nhé...” Lâm Hằng đặt nàng lên giường, vừa đóng vai lão sói xám, vừa kể cho cô bé nghe câu chuyện cô bé quàng khăn đỏ.
Tiểu nữ hài đương nhiên không hiểu hắn đang nói gì, nhưng điều đó không cản trở việc dỗ cô bé ngủ. Sau khi đóng vai lão sói xám kêu “ngao ô” một lát, tiểu gia hỏa liền đột nhiên gà gật rồi ngủ thiếp đi.
Đặt con gái đã ngủ vào giữa giường sát tường, đắp kín chăn, nhìn gương mặt nhỏ nhắn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, Lâm Hằng hơi xúc động và phiền muộn. Đời này, hắn nhất định muốn con gái có được cuộc sống thoải mái, có tiền ăn học.
Điều này lại không khỏi khiến hắn nhớ tới đứa con trai bất tài ở kiếp trước. Đời này chắc chắn là không gặp lại được nữa rồi, trùng sinh nhất định sẽ làm xáo trộn mọi thứ, nhưng hắn cảm thấy cũng không có gì đáng tiếc.
Đứa con trai kia còn không bằng hắn, chẳng làm nên trò trống gì, cũng không có bao nhiêu tình cảm đáng nói. Đời này sinh lại một đứa khác cũng vậy thôi.
“Anh dỗ con gái ngủ rồi à?” Trần Tú Lan tắm rửa xong đi vào, hơi kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, nghỉ ngơi nhanh đi vợ!” Nhìn thấy Trần Tú Lan với làn hơi nước tỏa ra trên người, Lâm Hằng trong nháy mắt liền có xúc động muốn tạo người.
Trần Tú Lan hơi đỏ mặt, thổi tắt ngọn đèn dầu trên đầu giường, vừa nằm xuống liền cảm nhận được một bàn tay to lớn luồn vào trong vạt áo, chạm lên làn da mềm mại của cô.
“Anh nhẹ tay một chút, cẩn thận đánh thức con gái.” Trần Tú Lan hôm nay đột nhiên có chút e thẹn.
“Yên tâm đi, sẽ không đâu!” Lâm Hằng cười khẽ, xoay người đặt vợ dưới thân, đôi môi chuẩn xác hôn lên cánh môi mềm mại của vợ, nụ hôn sâu kéo dài rất lâu, mãi tới khi thấy vợ khó thở hắn mới chịu buông ra. Nhìn ánh mắt ửng đỏ vì bị bắt nạt của cô vợ nhỏ, Lâm Hằng không nhịn được dục vọng đã kìm nén mấy chục năm trời.
Mấy chục năm không gần gũi, lại có được thân thể trẻ trung, Lâm Hằng quả thực quá hưng phấn.
Trận chiến kéo dài hơn một giờ mới kết thúc, khiến cả hai người đều mồ hôi đầm đìa.
“Cảm giác hôm nay anh như biến thành người khác vậy!” Trần Tú Lan nhỏ giọng nói, ngay cả làm chuyện này cũng không giống trước đây lắm.
Trước kia Lâm Hằng chỉ biết đến cảm nhận của mình, xong việc liền lăn ra ngủ, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của cô, dường như cô chẳng khác gì con rối.
Hôm nay lại khác hẳn, trong quá trình vận động hắn luôn để ý đến cảm nhận của cô, khiến cô cũng cảm nhận được kho*i c*m của chuyện vợ chồng. Dù đã xong việc, hắn vẫn ôm chặt cô vào lòng, những cử chỉ và động tác cũng khiến cô rất vui vẻ.
Nhất là bây giờ được ôm như thế này, cô cảm nhận được sự an toàn và ấm áp chưa từng có.
“Trước kia là anh quá hỗn đản, quá khốn kiếp. Sau này anh sẽ một lòng một dạ đối tốt với em, để em đời này sống những ngày tốt lành khiến ai cũng hâm mộ, để nhà mẹ đẻ em biết em không lấy lầm người.”
Lâm Hằng ôm vợ, ghé vào tai cô thủ thỉ. Dán sát vào nhau, hắn có thể cảm nhận được trái tim vợ đang đập thình thịch.
Đời trước đã phụ bạc cô quá nhiều, mất đi rồi hắn mới đau đớn nhận ra sự tốt đẹp mà cô dành cho hắn, mấy chục năm ròng không lúc nào hắn không nhớ về cô, đời này chỉ muốn toàn lực bù đắp, yêu thương cô thật nhiều.
Trần Tú Lan bị những lời này làm cho cảm động, nắm lấy tay Lâm Hằng, lí nhí nói thầm: “Chỉ cần anh thật lòng sống cùng em là được rồi, những thứ khác đều không quan trọng.”
Ánh mắt Lâm Hằng đỏ hoe, ngay sau đó hắn xoay người vợ lại, để cô đối mặt với mình.
“Anh làm gì vậy, nhẹ tay chút...” Trần Tú Lan còn chưa nói xong, miệng đã bị Lâm Hằng chặn lại...
Lại thêm một trận vận động ác chiến, mãi đến khi cả hai đều sức cùng lực kiệt.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tảng sáng, Trần Tú Lan đã dậy, ôm con gái đã tỉnh giấc cho bú.
Lâm Hằng mơ màng mở mắt, định ngồi dậy, lại cảm thấy sống lưng ê ẩm rã rời, liền bịch một tiếng nằm vật xuống.
Trần Tú Lan thấy cảnh này không khỏi cười khúc khích.
Lâm Hằng có chút bất đắc dĩ liếc vợ một cái: “Còn cười, không phải đều tại em cả sao.”
“Em đâu có bắt anh một đêm tới ba lần đâu.” Trần Tú Lan mở to mắt, cười tỏ vẻ rất oan uổng.
“Còn không phải tại em quá mê người sao!” Lâm Hằng bực bội nằm trên giường, trong lòng vừa đau khổ cũng vừa vui sướng, cũng tại thân thể này thiếu rèn luyện, hắn thầm nhủ sau này phải luyện tập nhiều hơn, không thể mất mặt trước mặt vợ yêu được. Vốn dĩ vì lý do trùng sinh nên vô cùng nhớ nhung, cộng thêm vợ của mình vóc dáng lại đẹp, nên không khỏi quá phóng túng bản thân.
Trần Tú Lan hơi đỏ mặt: “Nói nhỏ thôi, bị cha mẹ nghe thấy thì xấu hổ chết mất.” Cho con bú xong, dỗ dành một lát, con gái lại ngủ thiếp đi.
Trần Tú Lan sớm đã bị ánh mắt của Lâm Hằng nhìn đến không chịu nổi, vội vàng mặc quần áo xuống giường. Chỉ một lát sau, cô lại đi vào, bưng cho Lâm Hằng một ly trà.
Lâm Hằng nhìn xem, bên trong lại ngâm thận tinh thảo và dâm dương hoắc, hai loại thảo dược bổ thận.
Thấy ánh mắt của Lâm Hằng, Trần Tú Lan vội vàng giải thích: “Em sợ anh lao lực tổn hại thân thể, chứ không có ý nói anh không được đâu.”
Lâm Hằng: “......” Còn có thể nói gì nữa đâu, chỉ đành yên lặng nhận lấy ly trà mà uống.
Trong lòng hắn càng quyết tâm phải rèn luyện thân thể cho tốt, sau này phải làm cho vợ cầu xin tha thứ.
Lúc Lâm Hằng dậy thì mọi người cũng đã dậy cả rồi. Tú Lan và mẫu thân Lỗ Hồng Mai đang làm bữa sáng, những người khác thì đang rửa mặt.
Lâm Hằng đi ra sân, ngẩn người nhìn những hạt sương dày và nặng trĩu trên cây cỏ buổi sớm mai.
Không bao lâu sau, hắn thấy em gái Lâm Thải Vân cõng một bó cỏ bò lớn đi từ ngoài vườn rau về, trong tay còn cầm một quyển sách, vừa đi vừa đọc.
Đi đến chuồng bò cách đó không xa, cô cất sách đi, lấy cỏ bò ra cho trâu ăn.
“Thải Vân, có phải em rất muốn đi học không?” Lâm Hằng đi tới hỏi.
Thải Vân liếc Lâm Hằng một cái, rất hiểu chuyện nói: “Em chỉ tùy tiện xem để giết thời gian thôi. Em đã 16 tuổi rồi, nên san sẻ việc nhà.”
Ngoài miệng nói không muốn, nhưng ánh mắt lại không giấu được nỗi khao khát. Cô mới học hết lớp sáu, năm nay vốn nên lên sơ trung, nhưng cha Lâm đã không cho học nữa.
Ông cảm thấy con gái học nhiều sách vở như vậy cũng không cần thiết, thà về nhà phụ giúp làm việc, qua hai năm tìm nhà chồng tốt mà gả đi.
Như vậy còn tốt chán, trong thôn rất nhiều bé gái mới học đến lớp hai, lớp ba đã bị bắt nghỉ học rồi.
Lâm Hằng biết, thực ra trong chuyện này cũng có nguyên nhân từ chính hắn. Chính mình học đến năm hai sơ trung, vẫn lông bông không có việc làm, nên mới khiến cha cảm thấy đọc sách là vô dụng.
Cả đời trước Lâm Hằng cũng nghĩ như vậy, nhưng sau này trải qua nhiều chuyện, hắn mới hiểu được lợi ích của việc học hành.
“Em đừng lo, đợi đến tháng chín anh sẽ kiếm tiền cho em đi học tiếp. Không học thêm chút kiến thức, đời này khó mà ngóc đầu lên được.” Lâm Hằng nhìn em gái vừa cười vừa nói.
Lâm Thải Vân nghe vậy, ánh mắt sáng lên một tia linh quang, nhưng rồi lập tức lại tối đi: “Cảm ơn anh hai. Không đi học cũng không sao, nhà mình cũng cần em phụ giúp. Anh có tiền thì đưa thêm cho chị dâu ấy, chị ấy rất cực khổ.”
Cô ấy không mấy tin tưởng anh hai có thể có tiền cho cô ấy đi học, dù sao trong nhà người khó tin cậy nhất chính là anh hai.
Cho dù có tiền, cô ấy cũng không tiện nhận. Chị dâu hai vất vả như vậy, có tiền cũng nên để chị ấy dùng.
Hoàn cảnh gia đình nghèo khó không cho phép cô ấy dám có suy nghĩ xa xỉ này. Trong nhà ai cũng đều rất cực khổ, cô ấy không muốn làm liên lụy đến mọi người.
Lâm Hằng trầm mặc một lát, rồi cười nói: “Đến lúc đó anh sẽ có rất nhiều tiền.” Hắn vẫn còn nhớ rõ đời trước cuộc sống của em gái gian nan thế nào. Gả cho người chồng không những thích uống rượu, mà còn ham mê cờ bạc, hơn nữa hễ uống say hoặc cờ bạc thua tiền là lại đánh Thải Vân.
So với hắn còn tệ hơn. Hắn tuy chơi bời lêu lổng, nhưng ít nhất không cờ bạc, không nổi điên khi say rượu, cũng không đánh vợ, còn biết sai mà sửa, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Tên súc sinh kia cho đến chết vẫn còn cờ bạc, gia sản vốn rất sung túc đã bị hắn phá sạch. Thải Vân chết bệnh trên giường cũng là do hàng xóm phát hiện.
Đời này, Lâm Hằng không cho phép thảm kịch này tái diễn, hắn muốn để em gái được học hành tử tế, lên đại học.
“Em tin anh hai.” Thải Vân mỉm cười, nhưng thực ra trong lòng đã sớm không còn ôm chút hy vọng nào nữa.