“Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi mau nói rõ ràng, chúng ta mới có đối sách.” Lâm phụ nhìn Thải Vân hỏi.
“Là thế này, chị dâu Tú Lan buổi chiều ở bờ ruộng gần thượng nguồn sông giúp nhổ cỏ heo, con Vương Thúy Liên kia trong thôn cũng đang nhổ cỏ heo ở đó.
Sau đó lúc chiều, chị dâu Tú Lan tìm thấy một ổ trứng gà rừng trong bụi cỏ ven rừng. Vương Thúy Liên lại nói là nàng ta thấy trước, chị dâu Tú Lan không cho nàng ta lấy trứng, liền bị nó đánh lén một bạt tai.
Mẹ thấy Tú Lan bị bắt nạt, liền chạy tới cãi lý với người ta. Con Vương Thúy Liên trơ tráo không biết xấu hổ kia lại đánh lén chị dâu Tú Lan thêm một cái tát, đánh đến mặt đỏ bừng lên.” Hiểu Hà thở ra một hơi, căm tức kể lại chuyện đã xảy ra.
Nghe xong là Vương Thúy Liên, Lâm phụ lập tức đau đầu: “Mụ đàn bà đanh đá này đúng là điên rồi, suốt ngày gây chuyện thị phi, thế mà người nhà nàng lại chẳng thèm quản.”
“Đúng vậy, mụ đàn bà này cứ vài ngày lại kiếm chuyện cãi nhau với người khác. Mới mấy hôm trước chẳng phải vừa cãi nhau với Lý Thải Phượng kia cả buổi trưa sao? Chúng ta qua đó đánh một người đàn bà thì cũng không hay, chuyện này khó giải quyết đây.” Đại ca Lâm Nhạc nghe là Vương Thúy Liên cũng rất phiền lòng, với loại đàn bà đanh đá không biết xấu hổ này thì ngươi có nói lý cũng không xong.
“Đàn bà đanh đá thì sao chứ? Dám đánh Tú Lan thì ta cũng khiến nàng ta không yên.” Lâm Hằng cười lạnh một tiếng, nữ nhân của mình bị đánh, không thể cứ thế cho qua được.
“Ngươi đừng xung động, lỡ như làm lớn chuyện thì cả hai bên đều khó xử.” Lâm phụ vội vàng khuyên, hắn sợ Lâm Hằng nóng giận lên đi đánh người bị thương, cuối cùng vẫn là bên bọn hắn phải chịu trách nhiệm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play