"Anh nhớ ra cái gì?"
Trần Tú Lan quay đầu nhìn hắn, dò hỏi.
"Anh nhớ ra rồi, chỗ kia có nấm bụng dê." Lâm Hằng ý thức được mình vừa thất thố, vội vàng tìm một cái cớ.
"Vậy thì mau lên dốc tìm đi, đừng để người khác hái mất, tám chín hào một cân đấy." Trần Tú Lan gật đầu nói, phàm là thứ có thể bán lấy tiền, cô đều không nỡ tự mình ăn.
Nhưng thực ra Lâm Hằng nhớ tới là một con chó, hắn nhớ rõ là gần đây vào tháng năm, cũng chính là tháng sau, có người ở trên trấn, phía sau trường học nhặt được một con chó săn nhỏ khoảng hai tháng tuổi.
Con chó đó sau khi lớn lên rất có linh tính, dường như có thể hiểu được tiếng người, giúp một người họ Lý trên trấn chuyên đi săn trên núi kiếm được rất nhiều tiền, nhờ nó tìm nấm tùng lộ, bắt hồ ly, chồn tía, thỏ, lợn rừng các loại con mồi.
Khiến người kia vui đến mức mỗi lần đi chợ gặp ai cũng khoe, đáng tiếc về sau con chó già đi, liền bị gã đó vô tình bán cho lái buôn chó.
May mắn sau khi trùng sinh, trí nhớ trở nên vô cùng tốt, mới nhớ lại được một chuyện nhỏ như vậy.
Lâm Hằng quyết định phải đoạt lấy con chó vàng thông tuệ này, sau đó mua một khẩu súng hơi hoặc cung tên, lên núi đi săn kiếm món tiền đầu tiên.
Đời trước về sau này hắn rảnh rỗi nhàm chán, từng tham gia câu lạc bộ cung tên để luyện tập tiễn thuật, súng hơi cũng biết dùng.
Những năm tám mươi mấy không cấm súng, không cấm săn bắn, lên núi săn bắn là con đường tốt để phát tài.
Trong đầu hắn nhớ ra rất nhiều con đường phát tài, mảnh đất kia sau này sẽ giải tỏa đền bù, nơi nào tương lai sẽ xây đường cao tốc, có thể phát tài, thứ gì tương lai sẽ tăng giá, đều nhớ cả.
Nhưng vấn đề là không có tiền, không có vốn ban đầu, biết những điều này cũng vô dụng.
Trừ phi là chịu đi buôn lậu đầu cơ hàng hóa, hai năm nay buôn lậu hàng hóa liên tỉnh cũng rất kiếm tiền, nhưng Lâm Hằng không muốn, không muốn rời xa người nhà.
Cho nên hắn vẫn quyết định lên núi đi săn, sau đó đi theo con đường chăn nuôi, vừa có thể làm giàu, cũng không cần xa cách người nhà, đợi có tiền rồi, sẽ từ từ làm ăn lớn, không cần nóng vội.
Hắn trùng sinh nên có tầm mắt rộng lớn mà thời đại này không có, cứ từ từ mà đến, không cần phải nóng vội cầu thành, vợ con quan trọng hơn tất cả.
"Đi thôi, lên núi nào, anh vừa nói chỗ đó có nấm bụng dê phải không?"
Trần Tú Lan đưa một cái gùi tre nhỏ cho Lâm Hằng, nhận lấy đứa bé từ trong lòng hắn, đôi mắt to tròn sáng rỡ nhìn hắn.
Thấy Lâm Hằng không nhúc nhích, cô lại đẩy hắn: "Anh ngây người ra đó làm gì?"
Lâm Hằng lấy lại tinh thần, nhìn vợ mỉm cười: "Không có gì, chỉ là phát hiện em càng nhìn càng xinh đẹp."
Trần Tú Lan có khuôn mặt thanh tú, ngũ quan sắc nét, không thể nói là tuyệt mỹ, nhưng tuyệt đối có thể được xem là xinh đẹp.
Nghĩ đến kiếp trước mình thế mà lại không hề trân trọng, để cô theo mình mà phải chịu khổ, thực sự là thân ở trong phúc không biết phúc a.
Trần Tú Lan bị nói cho ngượng ngùng, quay đầu đi: "Toàn nói mấy lời không đứng đắn, mau hái nấm đi."
Nhưng trong lòng lại có chút vui vẻ ngọt ngào, kể từ sau khi kết hôn, Lâm Hằng chưa từng nói cô xinh đẹp lần nào nữa.
Lâm Hằng vào nhà cầm một con dao quắm, trước khi đi con cầm theo cái ná cao su, đó là đồ chơi hắn làm trước kia.
Mấy năm nay hắn đều không đụng đến nó, cả ngày chỉ cùng mấy bằng hữu quen biết trong thôn trên trấn đi lang thang khắp nơi trong thành, không làm việc đàng hoàng.
Nghĩ ngợi, hắn cầm lấy ná cắm vào sau lưng, sau đó khóa cửa lại, giấu chìa khóa vào một chỗ cố định trong đống củi vụn bên ngoài, rồi bước nhanh đuổi theo vợ.
Lúc này Trần Tú Lan vừa đi tới trước sân nhà họ Lưu sát vách, bị con dâu nhà họ Lưu là Lý Thải Phượng chặn lại nói chuyện phiếm.
"Tú Lan, cô địu con mà còn muốn lên núi à, thật khổ cho cô, nhà tôi cái lão ấy chẳng bao giờ để tôi phải làm vậy đâu!"
Lý Thải Phượng bề ngoài là quan tâm Trần Tú Lan, nhưng thực chất là đang khoe khoang, thể hiện sự hơn người.
Thời đại này không có hoạt động giải trí gì, phụ nữ nông thôn thích nhất là ganh đua so sánh.
"Cũng không nặng, tôi địu tốt mà." Trần Tú Lan thản nhiên nói, "Ít nhất thì chồng tôi không có nát rượu rồi nổi điên."
Lý Thải Phượng trề môi, lập tức không muốn nói nữa, cô ta biết Trần Tú Lan đang nói móc chuyện cô ta bị chồng đánh.
"Tú Lan à, mắt cô tinh lắm, cô xem tôi mặc bộ đồ này thế nào? Chồng tôi đúng là may mắn, mấy hôm trước săn được con hồ ly, bán da mua cho tôi đấy."
Lý Thải Phượng lại đổi chủ đề, kéo kéo chiếc áo sơ mi hoa màu đỏ mới mua của mình, vừa cười vừa nói.
“Bây giờ quần áo đắt thật, mặc cả nửa ngày muốn người ta bớt cho hai đồng mà họ cũng không bán, tôi nói không mua nữa, thế mà anh ấy cuối cùng vẫn mua cho tôi.”
Lý Thải Phượng cười toe toét, nhìn thấy quần áo trên người Trần Tú Lan vẫn còn miếng vá thì vui ra mặt.
"Cũng được, đẹp đấy, tôi còn phải đi hái nấm, không nói chuyện nữa." Trần Tú Lan nói qua loa một câu rồi định rời đi.
Đằng sau lại vang lên giọng của Lâm Hằng: "Bình thường thôi, bộ đồ này ở trong thành bán có một đồng, cô mặc vào trông cũng khó coi lắm, lần sau đừng mặc nữa."
Lý Thải Phượng rất mập, mặc bộ đồ này vào trông như một con gà mái hoa, lại còn muốn chọc tức vợ mình, Lâm Hằng sao chịu để yên.
Lời này khiến Lý Thải Phượng thoáng chốc không vui, liếc nhìn Lâm Hằng, chế nhạo nói: "Vậy sao anh không mua cho Tú Lan nhà anh một bộ đi, cô ấy mặc vào chắc chắn đẹp hơn."
"Hắn mua cho tôi thứ khác để ở nhà rồi." Trần Tú Lan nói một câu, rồi kéo Lâm Hằng đi nhanh.
"Vậy hôm nào tôi qua xem thử kiểu dáng gì nhé..."
Trần Tú Lan đi rồi, Lý Thải Phượng vẫn còn nói giọng âm dương quái khí ở đằng sau, cô ta biết Trần Tú Lan không mua nổi, vừa nghe đã biết là nói dối.
"Anh chọc giận cô ta làm gì, mai mốt lại bị cô ta rêu rao khắp thôn cho mà xem, nhịn một chút là qua chuyện rồi!"
Trần Tú Lan nhìn Lâm Hằng, có chút bất đắc dĩ nói.
Phụ nữ trong thôn đều như vậy, cô sớm đã quen rồi.
"Không sợ, hôm nào anh mua cho em bộ đẹp hơn, vừa hay em cũng không có quần áo mới." Lâm Hằng cười nói, đời này sẽ không để vợ phải chịu thêm chút tủi thân nào nữa.
"Không cần đâu, mấy bộ đồ ở nhà sửa lại một chút vẫn mặc được, tiền để dành mua nhu yếu phẩm." Trần Tú Lan lắc đầu nói.
"Yên tâm đi, nhà chúng ta chẳng mấy chốc sẽ có tiền, anh sẽ kiếm được tiền, không cần tiết kiệm như vậy đâu, quần áo cũng là nhu yếu phẩm mà."
Lâm Hằng quả quyết nói.
"Còn nữa, không phải em muốn về nhà mẹ đẻ thăm nhà sao, Tết năm nay anh sẽ đưa em về." Lâm Hằng nói tiếp.
Trần Tú Lan không phải người huyện Nam Bình bọn họ, mà là người huyện Lục Thủy sát vách, tuy cũng thuộc thị Thái Bạch nhưng hai nhà cách nhau quá xa, đến nỗi sau khi gả đến đây, Trần Tú Lan mới về nhà mẹ đẻ được một lần.
Đời trước sau khi phân gia, cô vì gánh nặng trong nhà quá lớn, ngay cả cơ hội về thăm nhà ngoại cũng không có.
Cho đến trước khi qua đời, số lần cô về nhà ngoại chưa tới mười lần, mà mỗi lần về cũng đều là để vay tiền, xin ăn.
Thường xuyên bị mấy người anh trai mắng nhiếc, nói cô đáng đời, trước kia không nghe lời cứ nhất định đòi gả cho Lâm Hằng.
Chuyện này về sau trở thành một khúc mắc trong lòng Lâm Hằng, cả đời không cách nào xóa bỏ.
Chính hắn là tại phiên chợ ở huyện Lục Thủy sát vách quen biết Trần Tú Lan, thuận miệng hứa hẹn lại khiên cô tin là thật, bất chấp nhà phản đối mà đến nhà hắn.
Kết quả chính hắn lại không thể cho cô sống một cuộc sống tốt, để cô chịu khổ cả đời, đến mức cả nửa đời sau hắn đều sống trong hối hận và tự trách.
Trần Tú Lan quay đầu liếc nhìn Lâm Hằng, cảm thấy hôm nay hắn quan tâm khác hẳn mọi khi: "Em không cầu anh kiếm nhiều tiền, chỉ cần có thể cùng em ở nhà sống tốt là được rồi."
Cô gái thiện lương hiền lành này, nguyện vọng cũng chỉ đơn giản mộc mạc như vậy, vậy mà đời trước hắn cũng không thể làm được, trong lòng hắn đau nhói.
Lâm Hằng không biết nói gì cho phải, chỉ cảm thấy nói gì lúc này cũng thừa thãi, thở ra một hơi nhìn cô nói: "Đưa con đây anh địu một lúc."
"Em địu được!" Trần Tú Lan tiếp tục đi, mắt nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm bóng dáng nấm.
"Cứ để anh làm cho, em địu lâu quá rồi." Lâm Hằng kiên trì nói, đi tới muốn đón lấy con gái.
Trần Tú Lan nhìn hắn một cái, đành bất đắc dĩ đưa con gái cho hắn.