Trời chiều buông, mưa lất phất.
Tú Lan kéo váy, co bắp chân trắng như ngó sen lên ghế đẩu, dùng hai tay ôm lấy, ngón chân hơi run nhẹ.
Nàng liếc nhìn vệt nắng chiều đỏ cuối cùng nơi chân trời, quay đầu nhìn về phía Lâm Hằng: “Tiếp theo ngươi muốn khai phá vùng núi để trồng cỏ nuôi gia súc sao?” Lâm Hằng gật gật đầu: “Đúng, tạm thời đều trồng cỏ nuôi gia súc, sang năm dê bò lại sinh sôi chắc chắn sẽ không đủ ăn, bây giờ đập nước sửa xong, tưới tiêu cũng không phải lo.” “Ngươi đã hoạch định xong từ rất sớm rồi sao, bây giờ núi Hồng Phong ở trong thôn đã thành một khối bảo địa rồi.” Tú Lan hiếu kỳ hỏi.
Đất đai bên này tương đối cằn cỗi, đặc biệt không chịu được khô hạn, trước đây Lâm Hằng chọn nơi này nàng thực ra rất nghi hoặc và không hiểu.
Là thấy hắn không còn ra ngoài chạy loạn nữa mới đồng ý.
Nhưng bây giờ, nơi đây nghiễm nhiên bị hắn từng bước một xây dựng trở thành một tòa kim sơn, người trong thôn không ai là không hâm mộ.
“Coi là vậy đi.” Lâm Hằng ôm Hiểu Hà vào lòng mình cười nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT