Lâm Hằng phát hiện Vương Chu cùng cha hắn mãi không chịu ngồi xuống, bèn cười nhắc nhở lần nữa: “Vương Chu và Vương thúc, mau ngồi đi, các ngươi chắc chắn chưa ăn sáng, ăn chung một chút.”
“A!” Vương Chu là người phản ứng đầu tiên, vội mang quà tặng đặt lên bàn trà rồi cười ngồi xuống, “Lâm ca, đây là một chút tấm lòng của ta.”
Vương Hậu Hải cũng ngồi xuống theo, chiếc ghế sô pha mềm mại khiến hai người vốn chỉ quen ngồi băng ghế cứng rắn phải kinh ngạc, không ngờ ngồi ghế mà cũng có thể thoải mái như vậy.
Lâm Hằng mỉm cười, đặt sữa bò tới trước mặt hai người: “Đến thì đến rồi, còn mang đồ làm gì, khách khí quá!”
Vương Hậu Hải vội vàng nói: “Đây là một chút tâm ý, nếu không có Lâm lão bản ngươi đề bạt, Vương Chu cũng không thể có được ngày hôm nay.”
Trước khi đến, hắn còn chê quà con trai mang quá nặng, nói kiếm chút gạo, chút mì là đủ rồi, bây giờ chỉ cảm thấy đường trắng với rượu trắng này có chút không đáng để mang ra.
Lâm Hằng khoát tay, đưa tới một ít dưa Hami nói: “Chúng ta cũng đừng khách khí nữa, vừa ăn vừa nói chuyện đi, vừa hay chúng ta cũng chưa ăn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT