Chương 4: Ba trăm viên linh thạch

“Lạc nha đầu!” Lão Lý đầu vừa thấy Lạc Nhàn đứng ngây người trước cửa tiệm liền nhận ra có điều không ổn, vội vàng định kéo nàng lại, nhưng chỉ chụp được khoảng không.

Lạc Nhàn không biết mình đã vượt qua đám đông náo nhiệt thế nào để đến trước mặt vị đệ tử kia.

“Vừa rồi ngươi nói gì?”

“Nói lại lần nữa.”

“Ngươi là ai đấy?”

“Ngươi nói ai… ngã xuống rồi?”

Vị đệ tử kia sững người, cơn bực bội vì bị ngắt lời chợt tan biến, hắn khẽ thở dài: “Tu hành vốn là con đường cùng sinh tử đồng hành.”

Hắn lau mặt, nói: “Thập Nhất sư huynh… đã thân tử rồi.”

Trên phố, cả tông môn vì tin tức ấy mà rúng động, âm thanh huyên náo vang trời.

Nhưng Lạc Nhàn chỉ nghe thấy giọng nói của vị đệ tử trước mặt, từng lời như từng nhát dao sắc bén, cứ thế xé toạc ánh sáng mà nàng đã nâng niu suốt những năm tháng qua, đâm thẳng vào cốt tủy, đẩy nàng rơi xuống vực sâu không đáy.

“Trên đường họ bị một tôn giả Đại Thừa tập kích. Vị ấy vốn nhằm vào Thập Nhất sư huynh, chỉ có bốn người Hợp Thể sao có thể ngăn nổi? Chư vị trưởng lão, Đại sư huynh và Tam sư tỷ vì bảo vệ Thập Nhất sư huynh mà đều bị trọng thương.”

“Thập Nhất sư huynh hứng trọn một kích toàn lực từ Đại Thừa, thân thể tan biến, hồn đăng vỡ nát.”

Thân thể tan biến. Hồn đăng vỡ nát.

Trái tim như ngừng đập, lạnh buốt và tê liệt, từng dòng khí thở đều đau đớn như bị xé rách gân mạch.

“Tu sĩ vốn không có chuyện tang lễ như phàm nhân. Nhưng tông chủ vì tưởng nhớ Thập Nhất sư huynh, đã nhặt nhạnh di vật còn sót lại, đặt linh cữu trên đỉnh Thừa Đạo Phong, dừng lại bảy ngày.”

Dừng lại bảy ngày.

Đôi mắt Lạc Nhàn cứng đờ khẽ lay động.

“Khó khăn lắm mới xuất hiện một Nguyên Anh chân quân có năm mươi sáu đạo lôi kiếp, vậy mà lại ngã xuống?”

“Năm mươi sáu đạo! Mới chỉ mười chín tuổi thôi! Cây cao đón gió, chỉ trách Thập Nhất sư huynh quá xuất sắc.”

“Cả tu chân giới cũng chỉ có hơn hai mươi vị Đại Thừa, là ai mà mặt dày như vậy?!”

“Ta thấy chắc chắn là Việt Dương Tông! Trong cả giới tu hành, chỉ có họ là không nể mặt Ứng Thiên Tông chúng ta. Tông chủ của bọn họ vốn thù hằn với tông chủ ta, đệ tử đắc ý nhất của lão ta từng bại dưới tay Thập Nhất sư huynh, vẫn ôm hận đến giờ. Nhất định là Việt Dương Tông ra tay!”

Lạc Nhàn quay về tiệm lão Lý đầu, cả Ứng Thiên Tông đang xôn xao vì tin tức kia. Ai cũng nói đáng tiếc, ai cũng bảo tông chủ đau khổ không nguôi, ai cũng kể các vị sư huynh sư tỷ bị thương nặng đến mức nào để bảo vệ Thập Nhất sư huynh.

Lão Lý đầu nhìn Lạc Nhàn im lặng không nói một lời, môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng.

Từ chính ngọ đứng đến hoàng hôn, từ hoàng hôn đến đêm khuya, rồi đợi đến ngày hôm sau. Cuối cùng, vào giờ Thân, Vương Tử Triệu cũng đến.

Vương Tử Triệu liếc nhìn Lạc Nhàn: “Biết rồi?”

Lạc Nhàn nhẹ giọng đáp: “Đưa ta đến Thừa Đạo Phong.”

"Ngươi muốn nhìn linh cữu?" Đôi mắt nhỏ hẹp của Vương Tử Triệu đánh giá Lạc Nhàn một lượt. Trong lòng hắn không biết đang nghĩ gì, nhưng hiếm hoi lắm mới dành ra một chút thương hại giữa cả bụng tâm tư đầy linh thạch của mình: “Trong đó chỉ đặt vài bộ y phục và cây hồn đăng vỡ vụn, chẳng có gì đáng xem cả.”

Lạc Nhàn hỏi: “Cần bao nhiêu linh thạch?”

Thấy người này căn bản chẳng nghe mình nói, Vương Tử Triệu cười toe toét, mắt híp lại thành một đường mảnh: “Được thôi, ba trăm viên hạ phẩm linh thạch. Ngươi muốn đi lúc nào cũng được, nhưng liệu ngươi có lấy ra nổi không? Lấy không nổi thì tránh sang một bên.”

Lạc Nhàn gật đầu: “Vậy thì phiền Vương sư huynh năm ngày sau tới đây một chuyến.”

"Được." Vương Tử Triệu đáp, giọng điệu đầy vẻ hờ hững.

Đợi Lạc Nhàn đi khỏi, lão Lý đầu bước ra, hướng về phía nàng rời đi, lên tiếng hỏi: “Vương đạo hữu, ngươi làm vậy là sao?”

Vương Tử Triệu hất hàm lên: “Mỗi tháng ba viên linh thạch, tám năm cho dù nàng ta không dùng đến một viên cũng chỉ có hai trăm tám mươi tám viên mà thôi. Cho dù nàng có bản lĩnh thông thiên cũng không gom đủ ba trăm viên. Người đã chết rồi, xem những thứ ấy có ích gì?”

Nói xong, hắn lại liếc nhìn lên ngăn tủ chứa lưu ảnh thạch của Thập Nhất sư huynh: “Tháo xuống hết đi.”

Lạc Nhàn trở về sân viện, chưa kịp bước vào đã thấy Thanh Phỉ đầy lo lắng chạy tới: “Lạc Nhàn, ngươi ổn chứ? Ta vừa mới nghe tin, ta… ngươi đừng quá đau lòng...”

"Thanh Phỉ," Lạc Nhàn cười nhẹ với nàng, “Có thể cho ta mượn mười viên hạ phẩm linh thạch trước không?”

"Hả?" Thanh Phỉ hơi sững người, quan sát Lạc Nhàn thật kỹ, thấy ngoại trừ sắc mặt nàng hơi tái đi thì vẫn chưa có gì khác thường.

Thanh Phỉ thở phào nhẹ nhõm, từ túi trữ vật đã cũ bên hông lấy ra linh thạch đưa cho Lạc Nhàn.

“Đa tạ, vài hôm nữa ta sẽ trả tỷ.”

“Không sao không sao, hay chúng ta đến tửu lâu ăn chút gì nhé?”

“Không cần đâu, tỷ cứ về tu luyện trước đi.”

Lạc Nhàn nhận lấy mười viên linh thạch rồi lập tức quay người rời đi. Lần này nàng đi thẳng tới Chấp Sự Điện.

Chấp Sự Điện là nơi đệ tử ngoại môn tới nhận nhiệm vụ. Khi bước qua cửa điện, bước chân Lạc Nhàn thoáng ngừng lại. Trong điện người tới kẻ đi rất đông, nhiều đệ tử đang xếp hàng nhận nhiệm vụ hoặc giao nộp nhiệm vụ.

Lạc Nhàn đi tới bảng nhiệm vụ lớn dài vài trượng, nhiệm vụ từ khó tới dễ được xếp thứ tự rõ ràng. Mỗi nhiệm vụ đều ghi rõ số điểm hoàn thành cùng điểm cống hiến tông môn.

Điểm nhiệm vụ và linh thạch có thể đổi ngang theo tỉ lệ một đổi một.

Nàng lần lượt lướt mắt xuống từng nhiệm vụ theo điểm thưởng, nhanh chóng tìm được một nhiệm vụ ghi "giết Yêu Lang cấp Luyện Khí ngũ trọng", điểm thưởng là ba trăm năm mươi điểm, tiếp xuống nữa thì chỉ có nhiệm vụ hai trăm điểm.

Đây là lần đầu tiên Lạc Nhàn tới đây nhận nhiệm vụ, quy trình nàng hoàn toàn không rõ, may mà Thanh Phỉ bình thường vẫn hay cằn nhằn bên tai nàng.

Xác định nhiệm vụ muốn nhận, Lạc Nhàn cầm minh bài đệ tử tới bàn đăng ký.

“Đệ tử ngoại môn Lạc Nhàn, tu vi Luyện Khí tam trọng, nhận nhiệm vụ số hai trăm ba mươi hai.”

Người ghi chép vừa chuẩn bị đặt bút, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn nàng: “Nhiệm vụ hai trăm ba mươi hai? Giết Yêu Lang cấp Luyện Khí ngũ trọng?”

Lạc Nhàn gật đầu.

“Luyện Khí tam trọng? Ngươi chắc chắn chứ?”

"Ừ, nhận nhiệm vụ số hai trăm ba mươi hai." Lạc Nhàn đẩy minh bài tới gần hơn một chút.

Người kia gật đầu: “Được rồi, hạn nhiệm vụ là năm ngày. Nếu trong năm ngày ngươi chưa giết được Yêu Lang, xem như thất bại.”

“Hơn nữa, vì nhiệm vụ này vượt quá khả năng tu vi của ngươi nên sẽ được mở để người khác cùng nhận. Trong năm ngày, nếu có ai hoàn thành và giao nhiệm vụ trước ngươi, nhiệm vụ coi như kết thúc, ngươi vẫn bị tính là không hoàn thành.”

“Được.”

Khi tiếng nói vừa dứt, nhiệm vụ số hai trăm ba mươi hai trên bảng lập tức tụt xuống dưới cùng, phía sau ghi thêm vài chữ nhỏ: "Đã nhận (có thể nhận thêm)".

Rời khỏi Chấp Sự Điện, Lạc Nhàn dùng một viên linh thạch đổi lấy mười điểm cống hiến tông môn, đổi được thời gian một nén nhang trong Tàng Thư Các.

Nàng nhanh chóng tìm ra toàn bộ sách liên quan đến yêu thú, lật tới phần nói về Yêu Lang, ghi nhớ mọi thông tin rồi xem thêm vài sách khác. Khi vừa hết thời gian một nén nhang, nàng mới rời khỏi Tàng Thư Các.

“Lão bản, thuê một túi trữ vật.”

Lão bản hơi ngẩng đầu: “Bao lớn?”

“Cỡ một cái bàn gỗ.”

"Minh bài đệ tử." Chủ quán ghi chép xong, lấy ra một túi trữ vật cũ kỹ, chắp vá khắp nơi đưa cho Lạc Nhàn: “Bốn viên linh thạch, ba ngày. Hết ba ngày túi tự động đóng lại, không thể dùng tiếp.”

Thuê xong túi trữ vật, Lạc Nhàn đến một tiệm rèn. Trong lò rèn nóng nực, tiếng kim loại va đập leng keng vang lên liên tục.

Nàng đặt hai viên linh thạch lên bàn: “Phiền tiền bối rèn giúp ta một thanh chủy thủ.”

Người thợ rèn đầy mồ hôi dừng tay lau trán, cầm lấy linh thạch: “Tiểu nha đầu, hai viên linh thạch chẳng rèn được thứ tốt gì đâu.”

“Có thể đâm xuyên máu thịt là được.”

"Hahaha!" Người thợ rèn cười lớn, “Chủy thủ ta rèn thì không biết đâm được yêu thú hay không, nhưng đâm thủng cổ một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng như ngươi thì thừa sức.”

"Vậy thì được," Lạc Nhàn nhìn trời, “Ba canh giờ sau ta tới lấy.”

“Không thành vấn đề.”

Ra khỏi lò rèn, Lạc Nhàn tới tửu lâu lớn nhất Bát Thập Nhất Nhai, đi vòng ra cửa sau, tìm một tên sai vặt trong tửu lâu: “Trong bếp các ngươi còn dư thịt Thanh Ngọc Dương không?”

"Sừng dê, móng dê, xương dê." Lạc Nhàn đưa cho hắn một viên linh thạch, “Cái gì cũng được.”

Tên sai vặt vốn đang mất kiên nhẫn lập tức sáng mắt khi thấy linh thạch, cất nhanh vào túi áo mình: “Đạo hữu tới thật đúng lúc, bếp còn dư không ít, vốn định kêu ta mấy hôm nay xử lý bớt.”

Lạc Nhàn lại đưa thêm một viên linh thạch: “Ta mua hết.”

“Ây chao, khách khí rồi! Đạo hữu khách khí quá! Chỗ đồ này chẳng đáng tiền, đạo hữu chờ chút, ta lập tức đem ra ngay!”

Không lâu sau, hắn mang ra một túi lớn: “Đạo hữu muốn bao nhiêu? Chỗ này là cả mấy ngày trước và hôm nay gom lại, mùi máu hơi nặng một chút.”

Lạc Nhàn mở túi ra, mùi tanh nồng và máu tươi xộc thẳng vào mặt khiến tên tiểu nhị lùi lại mấy bước. Trong túi là một đống ruột dê Thanh Ngọc bỏ đi, sừng dê, móng dê và nhiều thứ khác còn đẫm máu.

Nét mặt nàng không đổi, nhanh chóng buộc túi lại, cất vào túi trữ vật.

Mười viên linh thạch mượn từ Thanh Phỉ nay chỉ còn một. Lạc Nhàn tìm đến một hiệu thuốc tồi tàn bên đường.

“Cô nương đến mua thuốc?” Chủ tiệm thấy có khách, liền niềm nở đón tiếp.

“Ừ, ta muốn mua thuốc cầm máu.” Vừa nói, Lạc Nhàn đã đặt một viên linh thạch lên quầy.

Chủ tiệm đang xoa tay chuẩn bị giới thiệu loại thuốc hiệu quả, không đau lại dễ chịu, thì khựng lại: “Xì, cô nương, một viên linh thạch này ngay cả thuốc bình thường cũng chẳng mua nổi đâu.”

“Mua được gì?”

“Thuốc rẻ nhất cũng là một viên linh thạch một bình.”

“Cầm máu được không?”

“Chắc chắn là được, đợi ta tìm xem.” Chủ tiệm cúi xuống, lục lọi ở tầng dưới cùng của kệ thuốc, vừa tìm vừa lẩm bẩm: “Ta vốn định vứt rồi đấy. Cô nương à, tiệm ta cũng có thuốc tốt lắm, chỉ năm viên một bình, cô có muốn xem thử không?”

“Không cần.”

“Hà, đúng là người không sợ đau. Loại thuốc này thật ra hiệu quả cũng không tệ, được phối theo cách của phàm nhân, gồm tro gỗ, thảo dược, thêm chút cặn thuốc từ mấy loại thuốc tốt hơn. Cầm máu, trị thương thì ổn, nhưng đau thì... phải gấp mười lần bị thương ấy.”

“Huống hồ, cô là tu sĩ, huyết nhục cốt cách đều thấm nhuần linh khí, da thịt vốn đã mỏng manh tinh tế. Tu vi càng cao, cảm giác đau càng rõ, chỉ bị trầy một vết bằng đầu móng tay cũng kêu gào. Bây giờ mấy ai còn chịu nổi loại đau đó?”

Tu sĩ tu hành là nghịch thiên mà đi, tuy mạnh hơn phàm nhân, thọ mệnh dài hơn, nhưng cũng kèm theo cái giá. Ví như, tu sĩ nếu chết thì hồn phi phách tán, không vào luân hồi. Ví như, máu thịt tu sĩ do linh khí dưỡng thành, tuy hồi phục nhanh nhưng cảm giác đau cũng tăng lên gấp trăm gấp nghìn lần.

Những tin đồn về việc ăn thịt người trong giới tu chân, với một số ma tu đã lạc vào con đường tà đạo, không phải là chuyện bịa dọa trẻ con. Một là máu thịt tu sĩ giúp tăng tu vi, hai là thực sự mềm và dễ ăn hơn phàm nhân.

“Tìm được rồi!” Chủ tiệm đứng thẳng dậy, “Còn thừa một lọ, tặng luôn cho cô.”

Lạc Nhàn nhận lấy: “Đa tạ.”

Mọi thứ cần mua đã mua xong, nàng quay lại tiệm rèn. Người thợ rèn nhìn thấy nàng, nói: “Đây là chủy thủ ngươi cần.”

Lưỡi dao sắc bén, ánh thép lạnh lẽo. Lạc Nhàn cầm lấy, cảm thấy vừa tay. Trước khi rời đi, nàng để ý đến đống sắt vụn trong góc tiệm.

“Chỗ kia còn dùng không?”

Người thợ rèn nhìn theo, lắc đầu: “Không, đám đó bị hỏng rồi, không tái luyện được. Ngươi muốn à?”

“Ừ.”

“Lấy đi, lấy đi.”

“Đa tạ.”

Hoàng hôn buông xuống, từ Bát Thập Nhất Nhai rời đi, Lạc Nhàn dừng chân trước Vọng Nhai Sơn nơi đệ tử ngoại môn thường làm nhiệm vụ. Ánh tà dương chiếu xéo từ chân trời, chiếu lên rừng cây tầng tầng lớp lớp trên Vọng Nhai Sơn, tạo thành một biển rừng mênh mông vô tận.

Ánh sáng chẳng thể len vào sâu trong, lối vào rừng đen kịt như cái miệng há to của mãnh thú, gió tanh lạnh từng cơn thổi ngược ra ngoài.

Lạc Nhàn dùng dây buộc chặt tay chân, giấu chủy thủ đã thu vào vỏ nơi ủng. Khí linh trong đan điền vận chuyển xuống hai chân, thân hình nàng nhoáng một cái, lập tức lao vào Vọng Nhai Sơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play