Chương 2: Nguyên Anh Lôi Kiếp

“Đến rồi, đến rồi! Tu sĩ mười chín tuổi độ Nguyên Anh kiếp, trăm năm khó gặp một lần!” Vương Tử Triệu vội vàng móc ra lưu ảnh thạch, ánh mắt lấp lánh: “Lần này chắc chắn lời to.”

Nửa vòm trời đen kịt phản chiếu ánh sáng tái nhợt, nơi lôi vân lướt qua mang theo cuồng phong gào thét, đại thụ bị bật cả gốc, bị nghiền nát thành tro vụn trong gió.

Tia sét như giao long xuất hải, mang theo thế không gì cản nổi, thẳng tắp giáng xuống. Lạc Nhàn chăm chú nhìn nơi đỉnh Thanh Lam Phong gầy guộc kia, liền thấy một thân ảnh đơn độc, trường kiếm trong tay, ngẩng đầu nghênh đón thiên kiếp.

Khoảnh khắc ấy, muôn âm bặt lặng, thiên địa mờ xa.

Trong mắt nàng, chỉ còn chàng.

Ầm..Ầm.. —!

Lôi kiếp đụng vào mũi kiếm, Nguyên Anh Lôi Kiếp đâu phải chuyện thường. Chỉ thấy thân ảnh giữa không trung hơi lui về sau, mười ngón tay kết ấn, thân kiếm run rẩy giữa lòng bàn tay, linh quang cùng kiếm quang hòa làm một, ánh sáng vàng trong suốt cuộn quanh kiếm thể.

“Hoàng… Hoàng tự quyết?! Không thể nào!”

Lạc Nhàn chẳng hiểu Vương Tử Triệu đang nói gì, toàn thân nàng căng lên, ánh mắt không chớp, gắt gao nhìn về Thanh Lam Phong.

Chỉ thấy dưới lôi vân, kiếm quang trong khoảnh khắc lớn gấp mấy lần, ngũ chỉ siết chặt chuôi kiếm, Dung Cửu Ngọc tung người bay lên, một kiếm vung ra giữa không trung, tia sét gào thét kia lập tức bị chém thành hai đoạn như cá chạch bị mổ, im bặt trong nháy mắt.

“Đúng thật là Hoàng tự quyết!”

Lôi kiếp thứ nhất đã qua, Lạc Nhàn khẽ thở ra một hơi. Nhân lúc lôi kiếp thứ hai đang tích tụ, nàng hỏi: “Hoàng tự quyết là gì?”

“Hoàng tự quyết mà cũng không biết? Ngươi tu tiên tu vào bụng chó rồi chắc? Sao không nói luôn là ngươi chẳng biết Kiếm Tôn là ai?!”

Lạc Nhàn biết điều không lên tiếng . Nàng thực sự không biết Kiếm Tôn là ai.

“Hoàng tự quyết là thức đầu tiên trong Tứ Tự Kiếm Quyết do tiền bối Kiếm Tôn sáng chế. Tứ quyết này chỉ gồm bốn thức: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Khi xưa, tiền bối Kiếm Tôn ở cảnh giới Hợp Thể, chỉ dựa vào bốn kiếm thức ấy mà chém rơi thủ cấp tu sĩ Đại Thừa, từ đó danh vang thiên hạ!”

“Kiếm pháp này không phải bí thuật gì, đã sớm lưu truyền rộng rãi trong giới tu chân. Chớ nói kiếm tu, đến tán tu cũng đều từng xem qua.” Vương Tử Triệu dưới gối còn giấu một khối lưu ảnh thạch ghi lại cảnh Kiếm Tôn thi triển Tứ Tự Kiếm Quyết.

“Ngũ sư huynh của Dung Cửu Ngọc xưa nay rất ngưỡng mộ tiền bối Kiếm Tôn, nghe nói từng ngày đêm khổ luyện Tứ Tự Kiếm Quyết, tiếc là đừng nói chém Nguyên Anh, ngay cả chặt một gốc cây cũng không nổi.”

Khổ luyện mười năm, chỉ lĩnh hội được hình thức hời hợt của Hoàng tự quyết. Giờ nhìn lại Hoàng tự quyết của người kia – một kiếm chém vỡ lôi kiếp – cao thấp đã phân.

Lạc Nhàn không nhịn được nhìn về phía vách đá, ánh mắt dễ dàng nhận ra ngũ sư huynh có kiếm cốt thiên bẩm, thắt bên hông là pháp kiếm. Nàng không nhìn rõ vẻ mặt người ấy, chỉ thấy hắn cũng đang chăm chú dõi theo Dung Cửu Ngọc độ kiếp.

Đạo lôi kiếp thứ hai nhanh chóng giáng xuống.

Vẫn là Hoàng tự quyết.

Cho đến khi đạo thứ tư bị chém tan, từ đạo thứ năm trở đi, Hoàng tự quyết dường như chỉ miễn cưỡng cầm cự được.

Nhưng đến đạo thứ sáu, ánh vàng bao quanh bỗng dần biến thành xanh nhạt.

“Trời ạ! Huyền tự quyết!”

Theo sau đó là kiếm quang phát ra từ Huyền tự quyết, Vương Tử Triệu kinh hô thành tiếng, không tin vào mắt mình.

Tia chớp bị chém nát tan thành vô số tàn quang, ánh sáng phản chiếu phía sau, Lạc Nhàn nhìn thấy bóng người trên đỉnh Thanh Lam Phong – tà áo tung bay, tôn quý lóa mắt, như thiên thần giáng thế – Dung Cửu Ngọc.

Một thứ cảm xúc chưa từng có, bỗng dâng trào trong lòng nàng.

Bốn mươi ba đạo.

Bốn mươi bốn đạo.

Bốn mươi lăm đạo.

Lạc Nhàn vẫn luôn âm thầm đếm số đạo lôi kiếp, hơi thở cũng theo từng tầng lôi vân dày đặc mà ngưng trệ, trái tim treo lơ lửng nơi cổ họng.

Độ kiếp là một khóa học bắt buộc đối với tân đệ tử nhập môn. Tám năm đã qua, nàng phải lục lại trong ký ức nghèo nàn mới nhớ được chút ít về Nguyên Anh Lôi Kiếp — chỉ nhớ rằng, kể từ đạo thứ bốn mươi lăm, mỗi đạo đều mang sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Lạc Nhàn sợ số đạo quá nhiều sẽ khiến Dung Cửu Ngọc bị thương, nhưng lại cũng sợ số đạo quá ít sẽ không xứng với chàng.

Gió nổi mây cuộn, kiếp vân cuồn cuộn như mực tàu đổ xuống trời cao, vạn vật dưới lôi kiếp đều bị nghiền nát.

“Thập nhất sư huynh là chân nhân Kim Đan trẻ tuổi nhất, xét về tư chất, ngay cả đại sư huynh cũng không sánh bằng.” Vương Tử Triệu đã từ khiếp sợ chuyển sang tê dại trước Hoàng, Huyền, Địa của Dung Cửu Ngọc, nhưng đối với việc độ kiếp vượt quá bốn mươi lăm đạo thì không lấy gì làm ngạc nhiên.

Nghe Vương Tử Triệu nhắc đến Dung Cửu Ngọc, ánh mắt Lạc Nhàn vẫn không rời Thanh Lam Phong, nhưng tâm thần đã nghiêng một nửa về phía hắn.

“Tông chủ có mười một vị đệ tử thân truyền, tư chất đều là thượng thừa, trong đó đại sư huynh và ngũ sư huynh là xuất sắc nhất. Năm xưa, cả hai khi độ Nguyên Anh kiếp đều là Thất Thất Lôi Kiếp – bốn mươi chín đạo. Tam sư tỷ dù không phải Thất Thất Kiếp, nhưng cũng hiếm thấy đến bốn mươi tám đạo.”

“Thập nhất sư huynh tấn thăng Kim Đan sớm hơn bọn họ vài năm, nay lại tiến vào Nguyên Anh cảnh, ta đoán lần này e là vượt quá năm mươi đạo, không chừng còn có thể nhìn thấy truyền thuyết Thất Cửu Tử Lôi Kiếp.”

Thất Thất Nguyên Anh Lôi Kiếp, bốn mươi chín đạo.

Thất Cửu Tử Lôi Kiếp, sáu mươi ba đạo.

Dù Lạc Nhàn đã quên sạch mọi thứ, nhưng chỉ nghe cái tên thôi cũng biết không phải chuyện đơn giản.

“Đạo thứ bốn mươi sáu… đến rồi.”

Uy lực của đạo lôi kiếp này rõ ràng mạnh gấp mười lần đạo bốn mươi lăm. Chỉ một chiêu Địa tự quyết đã không thể cản nổi, kiếm quang suýt nữa bị xé nát dưới tia sét rền vang.

Ngay khoảnh khắc mấu chốt, Dung Cửu Ngọc hóa kiếm thành muôn tượng, cưỡng ép cắt đứt một đạo kiếp lôi.

“Trên kiếm của thập nhất sư huynh lại xuất hiện thêm vết rạn, từ đầu tới giờ vẫn chưa dùng đến pháp bảo, phù lục nào cả. Chỉ dựa vào thân thể Kim Đan mà chống lại bốn mươi sáu đạo lôi kiếp, đúng là nghịch thiên!”

Lạc Nhàn không nhìn thấy thanh kiếm trong tay chàng rạn nứt hay chưa, chỉ thấy theo từng đạo lôi giáng xuống, kiếm quang dần mờ nhạt, giống như lưng già bị ép gãy, cong oằn như lão nhân run rẩy giữa gió lửa. Qua tiếng sấm ầm ầm và muôn tiếng ồn vang vọng, nàng như nghe thấy tiếng rên của pháp kiếm không chịu nổi trọng gánh.

Cuối cùng, đến đạo lôi kiếp thứ năm mươi sáu, nàng thấy ánh kiếm như ngọn nến tắt lịm — “tách” một tiếng, tan thành hư vô.

Pháp kiếm không chịu nổi nữa, hóa thành tro bụi giữa lôi vân. Khoảnh khắc ấy, Lạc Nhàn dường như thấy máu đỏ không ngừng trào ra nơi khóe môi Dung Cửu Ngọc.

“Hỏng rồi! Sao lại vỡ kiếm lúc này?!”

Lạc Nhàn chợt bật dậy.

Trên Thanh Lam Phong, thân ảnh giữa không trung vì pháp kiếm tan vỡ mà bị linh khí phản phệ, thân thể rơi thẳng xuống, không còn gì ngăn cản lôi kiếp. Tia chớp như mãnh hổ xuất sơn, lao thẳng về phía Dung Cửu Ngọc.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo kim quang từ đan điền người kia bùng phát. Linh khí bị rút cạn không thương tiếc, toàn thân Dung Cửu Ngọc bừng sáng ánh hào quang, phía sau hắn mơ hồ hiện ra hình ảnh của một thanh kiếm khổng lồ.

“Cái gì vậy?!” Vương Tử Triệu kinh hãi thốt lên.

Nhân kiếm hợp nhất.

Trong đầu Lạc Nhàn, lần đầu tiên hiện lên bốn chữ ấy.

Ngay sau đó, dưới ánh mắt mở to của nàng, Dung Cửu Ngọc xoay người giữa không trung, nghênh đón lôi kiếp lao lên. Thân thể chàng nứt nẻ, huyết nhục bốc cháy, từng mảnh vỡ hóa thành tro bụi giữa ánh sáng chói lòa.

“Hắn điên rồi sao?! Thân thể Kim Đan lại dám lấy thịt đỡ lôi kiếp Nguyên Anh, còn là đạo thứ năm mươi sáu! Hắn… thật không muốn sống nữa rồi?!”

Lôi kiếp tan, một thân ảnh cháy đen như than từ không trung rơi thẳng xuống, như cánh chim trúng tên.

Ngay khi Lạc Nhàn suýt nữa không kìm được mà muốn lao lên đón lấy người ấy, mặt đất chợt rung chuyển, một bức tường ngọc sáng trong suốt đột ngột trồi lên từ rìa lôi kiếp, chỉ trong nháy mắt đã cao đến vạn trượng. Ngoại trừ những người đứng ở vách đá như Tông chủ, toàn bộ đệ tử và trưởng lão đến xem đều bị cách ly bên ngoài.

Nàng trơ mắt nhìn Dung Cửu Ngọc bị bức ngọc tường che khuất.

“Trời ạ, chuyện gì vậy? Tông chủ dùng cả bản mệnh pháp bảo rồi.” Vương Tử Triệu nghển cổ, ngẩng đầu nhìn vách tường ngọc xoay tròn giữa trời cao.

Nhiều đệ tử nội môn bị cảnh tượng bất ngờ dọa cho giật mình, vội vã ngự kiếm bay tới. Vương Tử Triệu thấy thế, lập tức tản khí hộ thân, tạo kết giới bao lấy Lạc Nhàn, che giấu tu vi Luyện Khí tầng ba của nàng, sợ bị kẻ khác nhìn ra sơ hở.

Ngọc tường cao vút chạm mây, hoàn toàn che khuất mây kiếp.

Ngay giây cuối cùng khi tầng mây đen bị chắn lại, Lạc Nhàn – đôi mắt đã hoe đỏ – bỗng thấy nơi rìa mây kiếp mơ hồ có ánh tử quang le lói.

Mặt đất dưới chân đã ổn định lại, vô số đệ tử nhìn vách tường ngọc trước mắt mà ngơ ngác không hiểu gì.

Có người thấp giọng thì thào:

“Thập nhất sư huynh chắc chắn một mình chống chịu hơn năm mươi lăm đạo lôi kiếp rồi. Ta thấy thân thể huynh ấy khi nãy đã cháy khét, tay phải máu thịt tan rã, xương trắng lộ rõ, cả mảnh Kim Đan cũng bị đánh bay ra ngoài… Các ngươi nói thử xem, đạo cuối cùng huynh ấy có chịu nổi không?”

Lạc Nhàn vô tình nghe được, toàn thân như rơi vào hầm băng. Nàng nhìn về phía bức ngọc tường, đôi mắt phượng trở nên lạnh lẽo, linh khí trong đan điền cuồn cuộn quay vòng không tiếng động.

“Tu vi thấp thì đừng có ra đây nói xằng! Ta thấy rõ ngực của thập nhất sư huynh vẫn còn hơi thở, Tông môn chắc đang chữa trị rồi.” Một đệ tử nội môn cảnh giới Kim Đan khinh thường nói.

“Vậy là huynh ấy độ được năm mươi sáu đạo lôi kiếp sao?”

“Chắc là thế. Ta thấy kiếp vân đã ngưng, màu sắc cũng sáng hơn rồi, e là đã tan hết.”

Tâm tình dần ổn định, Lạc Nhàn nhẹ chớp mắt, linh khí trong kinh mạch trở lại bình thường.

“Đáng tiếc thật. Qua đạo thứ năm mươi sáu là đến Thất Cửu Tử Lôi Kiếp rồi. Ta còn mong được thấy Tử Lôi Kiếp ấy.”

“Tử Lôi Kiếp? Ngươi nằm mơ giữa ban ngày à! Lôi kiếp vượt Thất Thất chính là phân giới, từ đạo thứ năm mươi sáu trở đi mới có khả năng thấy Tử Lôi. Ngươi giơ tay đếm thử đi, không nói năm mươi sáu, chỉ cần tìm ra mười người từng độ qua năm mươi lăm đạo, ta gọi ngươi là phụ thân luôn đấy!”

Mọi người cười ồ, đừng nói là gọi phụ thân, bảo gọi tổ tiên cũng chẳng đếm ra nổi mười người.

“Nhưng sao Tông chủ lại đột ngột dựng lên Hoàng Thiên Chung, không để chúng ta nhìn nữa?”

“Đồ ngốc, chẳng phải vì sợ ảnh hưởng tâm tính sao? Thập nhất sư huynh vứt bỏ ngoại vật, liều mình nghênh kiếp, dùng lôi kiếp rèn luyện thân thể, thanh lọc tạp chất. Dù nghe thôi đã thấy kích động, nhưng nếu để những đệ tử nhát gan thấy được thân thể chằng chịt thương tích của huynh ấy sau khi độ kiếp, không khéo chưa tu đã sợ mất vía.”

“Đừng nhìn nữa, mau đi thôi!” Không biết từ lúc nào, Vương Tử Triệu đã mượn lại được ngọc bội, vung tay ném cho Lạc Nhàn.

Nàng đạp lên phi kiếm, quay đầu nhìn lại lần cuối — nhưng vách ngọc đã chắn hết mọi cảnh tượng.

Rời khỏi sơn phong, Vương Tử Triệu liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng:

“Nhìn không biết còn tưởng ngươi mới là người vừa độ lôi kiếp.”

Trở về tiệm của Lý lão đầu, đợi Vương Tử Triệu rời đi rồi, Lạc Nhàn mới nhận ra dạ dày đau quặn từng hồi. Nguyên Anh Lôi Kiếp kéo dài đến hơn ngũ nhật, nàng cũng ngồi xem suốt chừng ấy thời gian. Nếu không nhờ có chút tu vi chống đỡ, e là đã chết đói từ lâu.

Vừa lấy ra một viên bích cốc đan thô ráp nuốt xuống, Lý lão đầu hớn hở hỏi:

“Nha đầu, thế nào rồi? Nguyên Anh Lôi Kiếp lợi hại lắm phải không?”

Lạc Nhàn không nói lời nào.

Lôi kiếp miễn cưỡng xem như đã hạ màn, đám đệ tử ngoại môn từng rời đi xem náo nhiệt cũng lần lượt trở về. Người thì khai trương, kẻ mua vật dụng, chẳng bao lâu, Bát Thập Nhất Nhai lại khôi phục dáng vẻ náo nhiệt thường ngày.

Lạc Nhàn ở lại trên nhai hai ngày.

Tới chạng vạng ngày thứ ba, giữa đám đông ồn ã, bỗng vang lên một tiếng reo hân hoan truyền vào tai nàng:

“Hoàng Thiên Chung đã hạ, thập nhất sư huynh bình an vô sự! Ứng Thiên Tông lại có thêm một vị Nguyên Anh Chân Quân rồi! Mà còn là người vượt qua năm mươi sáu đạo lôi kiếp nữa chứ!”

Vù ——!

Như nước sôi đổ vào chảo dầu, một tiếng nổ lan ra khắp đám đông.

Thấy các đệ tử ngoại môn ai nấy vẻ mặt tự hào như chính mình độ kiếp, hận không thể hét to ra ngoài tông môn khoe khoang, Lạc Nhàn cũng khẽ cong môi, lòng dâng trào vui sướng.

Nguyên Anh này — là chàng lấy tính mạng mà đổi về.

Năm mươi sáu đạo lôi kiếp — chàng lấy chín chết một sống mà gắng gượng vượt qua.

Thiên tư khiến Dung Cửu Ngọc sinh ra đã bất phàm.

Mà nỗ lực, khiến chàng càng thêm rực rỡ huy hoàng.

Chàng vốn nên xuất chúng như vậy.

Sau tám ngày không nghỉ không ngơi, Lạc Nhàn rốt cuộc an lòng quay về tiểu viện của mình, vừa chạm giường đã ngủ vùi, một giấc đến tận chạng vạng ngày hôm sau.

Mặt trời khuất núi, tỉnh giấc xong thần thanh khí sảng, Lạc Nhàn đang định đến tiệm Lý lão đầu lấy khất vài khối lưu ảnh thạch thì gặp Thanh Phỉ – người ở cùng viện mới về sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

“Giờ này còn ra ngoài?”

“Qua tiệm Lý lão đầu dạo chút.”

Thanh Phỉ hỏi: “Ngươi đêm qua có tới Chấp Sự Điện không?”

Lạc Nhàn khó hiểu: “Ta tới đó làm gì?”

Thanh Phỉ sửng sốt: “Ngươi không biết à? Thập nhất sư huynh cả đêm qua vẫn đứng trước Chấp Sự Điện.”

“Cái gì?!” Chân Lạc Nhàn khựng lại, suýt lao thẳng về phía Chấp Sự Điện.

“Muộn rồi, giờ giờ Mão sáng nay huynh ấy đã cùng vài vị sư huynh sư tỷ và chư vị trưởng lão lên vân chu rời đi. Nghe đệ tử nói là hướng về Đại Diễn Hoàng Triều.”

Đại Diễn Hoàng Triều?

Tân tấn tu sĩ Nguyên Anh đều phải đến Đại Diễn đăng danh vào sổ, nhưng sao đi gấp vậy?

Chẳng phải còn đang dưỡng thương?

Không tổ chức kết anh yến nữa sao?

Lạc Nhàn ngước nhìn về phía Đại Diễn, nơi chân trời ánh chiều rực rỡ rơi xuống phía sau mấy ngọn núi cao vút, mây chiều che khuất tầm mắt nàng, chỉ thấy vài cánh hạc trắng đang lướt qua biển mây xa xăm…

Tác giả có lời muốn nói:

1v1, song C, song hướng yêu thương, sủng lẫn nhau.

Nữ chính mạnh hơn nam chính, bất kể là tình cảm hay những phương diện khác – nàng đều ở thế chủ đạo.

Ngoài ra, nam chính rất đẹp. Đẹp đến mức khiến lòng người chấn động.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play