Chương 37: Nuôi em từ nhỏ đến lớn, quản em từng ấy năm, làm sao mà buông bỏ được?
Lâm Phi nhớ lại khoảnh khắc trước đây, khi Quý Nhạc Ngư nhỏ bé ôm lấy anh, không chịu buông tay. Nghĩ tới đó, anh lại khẽ thở dài một lần nữa.
Anh tức giận với hành động của Quý Nhạc Ngư, nhưng cơn giận không phải mục đích cuối cùng. Suy cho cùng, điều Lâm Phi thật sự muốn là Quý Nhạc Ngư trở thành một người biết tuân thủ quy tắc, hiểu giới hạn và trách nhiệm.
Việc Trịnh Tân Bách sống hay chết, anh không quan tâm. Nhưng em trai của anh — Quý Nhạc Ngư — tuyệt đối không thể trở thành một kẻ phạm tội, càng không thể là người gây ra cái chết cho người khác. Điều đó… quá quan trọng.
Nghĩ đến đây, Lâm Phi lại nhớ tới ánh mắt cuối cùng Quý Nhạc Ngư nhìn mình.
Hốc mắt cậu đỏ hoe, đôi mắt ngấn nước như sắp trào ra, chứa đựng nỗi ấm ức và buồn bã khiến người ta không khỏi xót xa. Nhưng cậu không nói gì, không dám phản bác nửa lời, chỉ lặng lẽ quay người đi, ngoan ngoãn về phòng như lời Lâm Phi yêu cầu.
Cậu bình thường rất giỏi lý luận, đen nói thành trắng, trắng nói thành đen, luôn có thể cãi lý đến cùng. Vậy mà lần này, cậu chẳng nói một lời, chỉ lặng lẽ buồn bã, không cam lòng rời đi.
Lâm Phi nhớ lại vẻ mặt ấy, trong lòng không nỡ, chỉ sợ Quý Nhạc Ngư thật sự sẽ khóc suốt cả đêm sau khi trở về phòng.
Anh vốn dĩ muốn dạy dỗ, muốn cho Quý Nhạc Ngư một bài học sâu sắc để cậu không dám tái phạm. Nhưng Lâm Phi không hề mong Quý Nhạc Ngư phải khổ sở, mất ngủ cả đêm trong dằn vặt và lo sợ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play