Khương Thanh Tố là người âm ty, không có lệnh bài thì chẳng thể qua cầu Nại Hà, bởi vậy chỉ có thể dừng lại một lát ở đầu cầu, trong lòng thầm nghĩ hẳn là nữ tử kia còn vương vấn trần thế, nên chẳng vội rời đi. Dù sao thì hôm nay nàng ấy cũng phải đi đầu thai.
Chẳng có gì đáng xem, Khương Thanh Tố xoay người định rời đi, khi trở lại Thập Phương điện, Thẩm Trường Thích đã đổi sang chiếc ghế nhỏ hơn để ngồi, vừa vẽ vời viết lách vừa rung chân. Trông thấy nàng trở về, hắn lập tức buông công việc trong tay, nhe răng cười với nàng.
“Có đẹp mắt không?”
Câu này mang theo vài phần hả hê.
Khương Thanh Tố liếc hắn một cái, rồi lại ngồi xuống bậc cửa: “Đơn Tà ngày nào cũng đến Địa Ngục Giám Sát sao?”
Thẩm Trường Thích lập tức giơ tay định bịt miệng nàng, lại bị nàng vỗ cho bật ra.
“Trừ Diêm Vương ra, chẳng ai được gọi thẳng tên của Vô Thường đại nhân!”
“Ngươi sợ cái gì? Hắn đâu có ở đây, tiếng gào rú của lũ ác quỷ trong địa ngục còn chưa nghe đủ à?”
Thẩm Trường Thích vội xua tay: “Bất kể ở đâu, chỉ cần hắn muốn, chẳng có gì lọt khỏi tai hắn cả.”

Khương Thanh Tố nhướng mày: “Lợi hại đến thế sao?”
Thẩm Trường Thích nhún vai: “Còn lợi hại hơn ngươi tưởng đấy.”
Khương Thanh Tố gật đầu, Thẩm Trường Thích lại chuyển sang chuyện khác: “Ngươi hôm nay theo cùng mới một canh giờ đã quay lại rồi, chắc chỉ theo đến tầng thứ nhất thôi nhỉ?”
Khương Thanh Tố thở dài: “Hết cách rồi, ta chẳng sợ gì, chỉ không chịu được máu me. Mấy năm nay nơi âm phủ cũng rèn giũa đôi chút, nhưng chỗ ấy máu nhiều quá, ở thêm ta sợ nôn thẳng lên người Vô Thường đại nhân mất.”
Thẩm Trường Thích ra chiều đắc ý: “Lần đầu ta đi theo, cũng phải đến tầng ba mới không chịu nổi mà bỏ chạy. Nơi Thập Phương điện chúng ta so với điện Diêm Vương và các phủ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play