Chờ Bạch Cảnh từ phòng tắm bước ra, Cố Nguyên Triều đột nhiên thấy hơi thở mình nghẹn lại, lần đầu tiên nghi ngờ năng lực định lực của chính mình.
Chiếc áo lông trắng mà hắn đã chuẩn bị sẵn, chất vải mềm mại, sắc trắng tinh khôi, mặc lên người thiếu niên càng khiến khí chất trong trẻo, thanh nhã như nắng sớm ngày xuân lan tỏa khắp nơi.
Phần cổ áo hơi buông thõng, lộ ra xương quai xanh nhỏ nhắn cùng làn da trắng sứ ửng hồng nhẹ do hơi nước nóng, dưới ánh đèn lại càng trở nên mê người.
Mái tóc ướt rũ lòa xòa, từng giọt nước lăn dài theo cổ rơi xuống, cuối cùng biến mất trong vạt áo,cảnh tượng này... thật khiến người ta vừa khô miệng vừa... khô cả tâm trí.
Đặc biệt là khi đôi mắt màu trà nhàn nhạt ấy lơ đãng nhìn sang,
Cái dáng vẻ ngây thơ trong sáng, hoàn toàn không phòng bị đó, thật khiến người ta muốn nhào tới đè cậu xuống hôn đến khi không còn thở nổi, trên da thịt non mềm ấy phải in cho được dấu răng của mình mới hả!
“Kiều An, tôi còn chút việc. Cậu đưa Bạch Cảnh về giúp tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play