Sau khi yến tiệc của Khâu lão kết thúc, ông bắt đầu suy nghĩ về chuyện Đỗ lão gia tử nói rằng “Vân Chu là đại sư tu bổ đồ sứ”.
Lúc mới nghe, ông còn bán tín bán nghi, dù sao thì thằng nhóc này cũng quá trẻ, hoàn toàn không hợp với danh xưng “đại sư tu bổ đồ sứ”. Ai cũng biết tu bổ đồ sứ đâu phải chuyện dễ, đó là một nghề thủ công đòi hỏi trình độ cực cao, nhất định phải có sư phụ kèm cặp từng chút một, chỉ riêng việc nhập môn đã mất năm sáu năm, mà Vân Chu thì mới bao nhiêu tuổi chứ?
Một cậu trai mới ngoài hai mươi, vào nghề đồ cổ chưa tới bốn năm, sao có thể đạt đến trình độ đó? Tốc độ này đúng là còn nhanh hơn cả tên lửa!
Trong lúc nghi ngờ, ông càng nghĩ càng thấy việc này quá khó tin, nhưng kết quả là bị sự thật tát thẳng vào mặt. Ai da, mặt bị đánh đến sưng rồi thì tự nhiên chẳng còn gì để hoài nghi nữa.
Việc Vân Chu có thể phát hiện ra bình Mai giả cũng có lý do — chỉ có đại sư tu bổ đồ sứ thực thụ mới có sự nhạy bén trong quan sát và cảm giác để phát hiện ra những điểm đáng ngờ mà người thường không thể nhận ra.
Từ đây, Khâu lão hoàn toàn không còn chút nghi ngờ nào về thân phận “đại sư tu bổ đồ sứ” của cậu thanh niên này. Chỉ còn một điều duy nhất cần kiểm chứng — đó là liệu tay nghề ấy có thực sự đạt đến trình độ “vô ngân phục chế” hay không.
Không phải ông không tin lời Đỗ lão gia tử, chỉ là kỹ nghệ “vô ngân phục chế” đã thất truyền sau khi Phùng lão gia tử qua đời, trở thành niềm tiếc nuối của cả giới tu bổ cổ vật. Trong 12 năm kể từ khi kỹ nghệ này biến mất, thỉnh thoảng vẫn có kẻ giả mạo xuất hiện, mỗi lần đều rộ lên tin tức tái hiện “vô ngân phục chế”, nhưng không ngoại lệ, tất cả đều là giả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT