Đỗ lão gia tử để lộ chút tiếc nuối trên gương mặt. Khi còn trẻ, ông từng thấy một chiếc tiểu bàn Nhữ Diêu tại buổi đấu giá ở nước ngoài, giá đã lên tới một triệu rưỡi đô la Mỹ. Lúc đó, ông thấy quá đắt nên không tiếp tục ra giá, bây giờ không khỏi vô cùng hối hận. Đó cũng là lần ông ở gần đồ sứ Nhữ Diêu nhất.
Đáng tiếc là đến hôm nay, một món tẩy men xanh thẫm của Nhữ Diêu tại đấu giá đã được bán với giá hơn hai trăm triệu, muốn sở hữu một món đồ sứ Nhữ Diêu giờ đây gần như là chuyện không thể.
Vân Chu chỉ có thể đứng bên cạnh an ủi, đồng thời trong lòng nghĩ, có lẽ sau khi cậu chữa xong món tẩy men xanh thẫm kia, có thể đưa cho Đỗ lão gia tử thưởng thức.
Đỗ lão gia tử thở dài:
“Không sao, ông chỉ cảm khái một chút thôi. Khắp thiên hạ có nhiều đồ quý như vậy, chẳng thể tất cả đều nằm trong tay được. Có chút tiếc nuối cũng là chuyện thường tình, chúng ta tiếp tục xem nào.”
Sau khi xem qua vài món cổ vật, hai người cùng đi đến tủ Đa Bảo Các tiếp theo.
“Đỗ gia gia, chỗ ông lại có cả Nguyên Thanh Hoa sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play