Vân Chu bỗng cảm nhận được một tia lạnh lẽo kèm chút tê ngứa mơ hồ, cảm giác ấy vô cùng quen thuộc đối với cậu.
Thiếu niên nhìn đôi tai phiếm hồng và ánh mắt hơi tránh né của Phong Đô Đại Đế, bỗng tiến lên một bước, ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào đối phương:
“Đại đế, là anh đúng không? Lúc này quấn lấy chân tôi, và cả màn sương đen trong mơ, đều là anh phải không?”
“Tôi…” Bị đôi mắt trong trẻo mà kiên định ấy nhìn chằm chằm, Bắc Tịch hơi mất tự nhiên dời mắt đi. Sương đen quấn quanh cẳng chân thiếu niên lập tức rút về, nhanh chóng chui vào vạt áo đen, vừa khéo bị Vân Chu bắt gặp.
Bắc Tịch: “…”
Đón nhận ánh mắt đầy thấu hiểu của thiếu niên, Phong Đô Đại Đế mím chặt môi, bàn tay đang vuốt ve con thỏ cũng cứng lại, giọng khô khốc: “Là tôi… xin lỗi.”
Hắn vốn không định như vậy, chỉ là không kiềm chế được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT