Bà lão tuy nói vậy, nhưng trong mắt vẫn ánh lên chút lệ mờ, giọng cũng mang vài phần nghẹn ngào: “Chỉ là tôi có một thỉnh cầu… mong trước khi các cậu rời đi, có thể dùng cây đàn cổ này đàn thêm một khúc nữa. Cũng xem như tiễn biệt người bạn già đã bên tôi mấy chục năm, được không?”
Mấy người lặng lẽ gật đầu.
Tiếng đàn cổ trầm thấp vang lên, là khúc nổi danh 《Mai Hoa Tam Lộng》.
Âm điệu mang một nét ý vị rất riêng, lúc thì như núi cao suối chảy, lúc thì như giọt ngọc rơi trên khay, mang đến cho người nghe một cảm giác trầm tĩnh, thanh nhã, tựa như cả tâm hồn đều được gột rửa và thăng hoa.
Khúc nhạc kết thúc, mọi người vẫn còn chìm trong dư âm, khó lòng tự thoát ra. Một lát sau, Hồng Hải cùng mấy người còn lại nhìn nhau, trong ánh mắt đều hiểu chung một ý.
Vân Chu mỉm cười nói: “Bà ơi, quân tử không đoạt thứ người khác yêu quý. Nếu đây là vật bà trân trọng, thì cứ để lại bên bà, giữ cây đàn này bên bà mới là nơi nó thuộc về.”
“Nhưng mà—”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT