Mọi người nghe cũng thấy có lý, nhưng không phải nhà nào cũng có điều kiện ăn ba bữa. Ai nấy đều cảm thấy Lý Thiện Đào thật thương yêu người nhà và con cái.
Nếu Thẩm Đại Sơn đã muốn ăn cơm, thì không tiện giữ mọi người ở lại.
"Vậy chúng ta về trước, chiều lại đến làm tiếp. Ta thấy làm việc này vui thật đấy." Một thím đặt đồ xuống, chuẩn bị ra về.
Thẩm Nhược vừa xào xong món ăn, đang đậy vung đun liu riu, bước ra thì thấy các thím đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, định về cả rồi.
Hắn vội nói: "Mọi người đừng vội, ở lại ăn bữa cơm đạm bạc đã."
"Không được, không được, chúng ta đông người thế này, ăn hết nhà ngươi mất." Một thím xua tay.
Chu Lan cũng không mấy tán thành, ở đây có mười người lớn, ba người trẻ, ăn uống thế này tốn kém lắm.
"Đúng đó Nhược Ca Nhi, nhà ngươi cũng không giàu có gì, sao có thể ăn chực nhà ngươi được. Thiện Đào tỷ, tỷ mau khuyên Nhược Ca Nhi đi, không thể nghèo mà xởi lởi thế được." Có thím lo lắng cho Thẩm Nhược, trước kia Thẩm gia nghèo khó thế nào ai cũng biết, ăn chực ở đây trong lòng thấy áy náy lắm.
Thẩm Nhược bất đắc dĩ cười: "Cũng không có gì nhiều, chỉ có bát cháo loãng với khoai lang xào cay thôi. Mọi người đến giúp ta, ăn một bữa có sao đâu? Chiều nếu không có việc gì thì ta còn muốn nhờ mọi người làm tiếp đấy."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play