Với loại người này, không nên quá cứng nhắc, nhưng nếu ai năm lần bảy lượt mắc lỗi thì không thể bỏ qua. Cần ghi thì ghi, cần thải thì thải.
Chu Lan biết Nhược Ca Nhi là người thông minh, sẽ không chấp nhặt chuyện này, chỉ cần hàng hóa cuối cùng không có vấn đề, mọi thứ đều khớp là được, chi tiết nhỏ có thể bỏ qua thì bỏ.
Nếu mọi chi tiết nhỏ đều phải truy cứu, thì việc khác mỗi ngày khỏi cần làm!
"Nếu những người này đều muốn giải ước thì sao?" Chu Lan lo lắng, họ đều là người quen, phẩm hạnh thế nào nàng đều nắm rõ, có mấy người nóng nảy thật, nhưng làm việc cũng không tệ.
Nếu đi nhiều người quá, nàng sợ không kịp cung ứng hàng hóa, vậy thì không hay.
Thẩm Nhược hiểu nỗi lo của Chu Lan, trấn an: "Giải thì giải, công nhân Bố Nghệ Tác phường có thể ít, cái này gọi là 'quý tinh bất quý đa'. Hơn nữa trong kho ở trấn còn ít hàng tồn, nếu không đủ người thì vẫn có thể xoay vòng 2 ngày."
"Trân bảo cư" vẫn luôn bán đồ không thích hợp sản xuất hàng loạt, nhiều thứ đã bán bão hòa ở trấn, giờ kéo hàng qua một phần để bán, một phần đưa cho tiệm vải Hứa Thị làm quà tặng rút thăm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT