Ban đầu Nhị Cẩu còn ôm địch ý với hắn, sau lại Thẩm Nhược giải thích thì Nhị Cẩu mới thay đổi. Trừ vài lần dạy viết chữ và trả lời câu hỏi của Nhị Cẩu, những lúc khác dù ở nhà Thẩm Nhược, bọn họ cũng không có quá nhiều giao tiếp.
Nhưng được tiểu hài tử hưng phấn chờ mong như vậy, lòng Cố Duẫn cũng Ấm Áp.
Thẩm Nhược nghiêng người xốc màn xe nhìn ra ngoài, mưa bụi tìm khe hở chui vào rất nhanh, hắn lập tức buông rèm xuống.
Hắn quay đầu hỏi Cố Duẫn: "Hiện tại đồ che mưa có phải chỉ có dù giấy và áo tơi nón cói?"
"Ừm, đồ che mưa chuyên dụng chỉ có hai loại này." Cố Duẫn nghiêm cẩn nói, dù sao để che mưa, nhiều người lấy quần áo hoặc cái chậu cũng có thể che đỡ.
Thẩm Nhược gật đầu. Trong ấn tượng của hắn, mỗi mùa mưa, thôn dân trong thôn đều mặc áo tơi nón cói, chân trần. Phần lớn không ra khỏi nhà nên không cần mặc áo tơi, hoặc dùng rơm rạ thay thế, nhưng rơm rạ mau hỏng, không bền như áo tơi. Đây là đời trước của áo mưa hiện đại. Áo tơi nhìn không dày, nhưng dính nước sẽ rất nặng, hơn nữa bọt nước chảy xuống vẫn làm ướt quần áo.
Nếu làm áo tơi to và dài hơn, vì vật liệu cứng, nó không chỉ nặng mà còn vướng víu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT