Thịnh Dập gửi một địa chỉ nằm ở quảng trường trung tâm thành phố.

Khi hắn đuổi đến nơi, thiếu niên đang ngồi vắt vẻo trên một chiếc ghế gỗ dài cạnh quảng trường. Trên người khoác chiếc áo hoodie có mũ trùm đầu, hai chân dài duỗi thẳng trong chiếc quần đen ôm dáng, lười biếng mà hững hờ khẽ tách ra.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, quảng trường cũng tấp nập người qua lại. Có những gia đình dắt theo trẻ nhỏ đi dạo, mấy đứa bé cười khanh khách, tay nhỏ xíu nắm chặt những chùm bóng bay đủ màu.

Thiếu niên ngồi dựa lưng vào ghế, ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt dõi theo những trái bóng lơ lửng. Không rõ đang nghĩ gì – hoặc có khi chẳng nghĩ gì cả, chỉ đơn giản là phóng tầm mắt vào hư không.

Ngón tay cậu thon dài, đang cầm một lon bia.

Một bóng người đổ xuống trước mặt. Thịnh Dập phản ứng hơi chậm, còn chưa kịp cử động thì lon bia trong tay đã bị lấy mất.

Chung Cẩn Ninh cúi xuống, tiện tay cầm lon bia đi, nhẹ giọng thở dài:
“Em bị thương rồi, sao còn uống rượu?”

Thịnh Dập không ngờ hắn tới nhanh như vậy, vội ngồi thẳng dậy, giọng ngoan ngoãn như cún con:
“Ca ca, em chỉ uống một chút thôi.”

Cậu lại hỏi:
“Anh đến tìm em, có ảnh hưởng công việc không?”

“Đã đến rồi thì còn hỏi gì nữa?” Chung Cẩn Ninh bất đắc dĩ nói, “Yên tâm, cấp trên cho anh nghỉ vài ngày phép dưỡng sức, đúng lúc cũng rảnh rỗi.”

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh:
“Em bị thương chỗ nào?”

Nếu vết thương nghiêm trọng, có khi vẫn nên đưa thiếu niên đi bệnh viện...

Thịnh Dập chỉ tay lên mặt mình.

Chung Cẩn Ninh ban đầu còn không thấy rõ là chỗ nào, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng mới dừng mắt ở chỗ... vết bầm nhàn nhạt, không nhìn kỹ thì chẳng nhận ra nổi.

Hắn: …

Đây là vết thương mà Thịnh Dập bảo “rất đau”?

Thiếu niên ra vẻ đáng thương:
“Ca ca, em bị phá tướng rồi, anh có thấy em xấu đi không?”

Chung Cẩn Ninh vẻ mặt khó xử, giọng uyển chuyển:
“Không đến mức phá tướng đâu. Vết này chắc hai hôm là khỏi.”

Có khi chưa đến hai hôm, mai là mờ sạch luôn rồi ấy chứ.

Hắn bỗng chú ý tới vết màu xanh lam lấm tấm trên ngón tay Thịnh Dập, ngạc nhiên hỏi:
“Trên tay em là... mực màu à? Hay sơn?”

Thịnh Dập nhìn theo, bật cười:
“Là Coomassie Brilliant Blue.”

Chung Cẩn Ninh mờ mịt:
“Cái gì cơ?”

Thiếu niên giải thích:
“Thuốc nhuộm protein – không độc, nhưng có kích ứng nhẹ với da. Chạm vào mồ hôi sẽ bám rất chắc, khó tẩy, cực kỳ ổn định.”

Khóe miệng cậu cong lên, giọng đầy đắc ý nghịch ngợm:
“Em mua mấy khẩu súng nước ở cổng trường, đổ thuốc này vào, bắn đầy người ông già em. Giờ chắc ông ta phải trốn ở nhà cả tuần, vì mặt mũi xanh lè không dám ra đường.”

Chung Cẩn Ninh kinh hãi:
“Không tẩy được thật à?”

Thịnh Dập gật đầu:
“Tẩy không nổi. Chỉ đợi cơ thể tự đào thải lớp tế bào chết.”

Chung Cẩn Ninh sinh lòng hiếu kỳ, ngồi xuống cạnh thiếu niên, túm lấy tay cậu xem thử.

Thịnh Dập ngoan ngoãn giơ tay lên.

Lòng bàn tay rộng rãi, các đốt ngón tay rõ ràng. Đầu ngón trỏ và ngón giữa lấm một vệt lam nhàn nhạt.

Chung Cẩn Ninh cúi đầu, lông mi dài cụp xuống. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, thử xoa, thử cọ – màu vẫn không nhúc nhích.

Hắn dùng sức thêm một chút. Vẫn không xê dịch gì.

Thịnh Dập để mặc hắn mân mê tay mình, ánh mắt lại không hề yên tĩnh, cứ lặng lẽ nhìn đuôi mắt có nốt ruồi đỏ xinh xinh của Chung Cẩn Ninh.

Cậu bỗng nhớ ra chuyện gì đó, hỏi:
“Ca ca, sao cấp trên lại cho anh nghỉ phép vậy?”

Câu hỏi khiến Chung Cẩn Ninh hơi khựng lại, ngập ngừng đáp:
“Gần đây anh mới vừa hoàn thành một đơn hàng lớn, định nghỉ mấy ngày.”

Thịnh Dập lập tức khen:
“Ca ca giỏi quá.”

Hắn bị khen đến đỏ mặt:
“Không có gì đâu.”

(Mà thật ra nếu hắn “giỏi” đến thế thì cái đơn đó đã chẳng bị giành mất...)

“Ca ca rảnh rồi thì... tụi mình đi hẹn hò đi!” Thịnh Dập mong chờ hỏi, “Anh thích làm gì?”

Câu hỏi làm Chung Cẩn Ninh giật mình. Tay vẫn còn đặt lên tay Thịnh Dập, chưa kịp rút về thì đã bị thiếu niên chủ động đan ngón tay lại.

Ngón tay bị tách ra, ngón tay Thịnh Dập lại chen vào mạnh mẽ, như một thế tấn công ngọt ngào mà không thể từ chối.

Một dòng điện nhẹ chạy dọc sống lưng.
hắn giật nảy, muốn rút tay ra theo phản xạ – lại bị nắm chặt không buông.

Thịnh Dập đuổi theo:
“Ca ca đi làm là đi hai điểm – nhà và công ty. Vậy hồi còn đi học thì sao? Rảnh rỗi anh hay làm gì?”

“Thịnh... Thịnh Dập…”
Chung Cẩn Ninh lần đầu tiên gọi tên cậu, đầu lưỡi thắt lại, líu nhíu:
“Em… tay…”

“Tay em làm sao?”

Thịnh Dập cúi đầu nhìn, ra vẻ vô tội:
“Tụi mình đang yêu nhau mà, nắm tay không phải là chuyện bình thường sao?”

Chung Cẩn Ninh đỏ tai, lúng túng muốn rút tay. Nhưng hắn vẫn bị nắm chặt, không hề có ý định buông ra.

Lòng bàn tay Thịnh Dập nóng hơn, truyền qua hắn một luồng nhiệt rõ rệt, như ngọn lửa âm ỉ đang liếm lấy da thịt.

Chung Cẩn Ninh hoảng hốt nhìn quanh. May là không ai để ý.

Thịnh Dập lại chậm rãi hỏi:
“Ca ca không muốn nắm tay em? Sợ bị người khác thấy à?”

Hắn khó khăn nói:
“Anh…”

Bộ dạng hiện tại của Chung Cẩn Ninh rất chỉnh tề: sơ mi lam nhạt, quần tây xám, giày da bóng loáng – chuẩn dân công sở.

Còn Thịnh Dập, gương mặt trẻ trung, khí chất thiếu niên nổi bật. Khuyên tai sáng bóng, áo hoodie rộng thùng thình – nhìn vào là biết còn đi học.

Hai người đứng cạnh nhau, ai cũng nhận ra khoảng cách tuổi tác rõ ràng.

Ánh mắt Thịnh Dập từ sáng rỡ dần tối lại, rồi buông tay.

“Ba em không thích em. Gặp là đuổi ra khỏi nhà, hoặc hỏi sao không theo mẹ mà đi chết cho xong. Mấy đứa bạn cũng chỉ vì thấy em đáng thương nên mới chịu chơi cùng.”

Giọng cậu trở nên buồn bã:
“Hôm đó ca ca ngã vào lòng em, em cứ tưởng anh là người đầu tiên... dù không biết em là ai, vẫn nguyện ý tới gần. Có phải em hiểu nhầm rồi không? Thật ra ai cũng được, chỉ là hôm đó em may mắn nên anh mới chọn em...”

Chung Cẩn Ninh vội nắm lấy tay Thịnh Dập lại, mạnh hơn cả lúc nãy bị nắm.

“Không phải!”
Hắn cuống lên giải thích,
“Hôm đó anh uống một ly rượu, đầu óc mơ hồ, chỉ muốn về sớm. Gặp em trước cửa, có vài người lại bắt chuyện nhưng anh chẳng để ý. Chỉ có em…”

Chung Cẩn Ninh đỏ mặt, nhưng vẫn cố nói rõ:
“Chỉ có em vừa xuất hiện, anh liền nghĩ – nếu là em, anh nguyện ý.”

Con người là động vật của thị giác. Chung Cẩn Ninh cũng không ngoại lệ.

Đôi mắt Thịnh Dập lại sáng bừng lên, nắm tay hắn chặt hơn, xác nhận:
“Chỉ có em?”

Chung Cẩn Ninh gật đầu:
“Chỉ có em.”

Rồi nhắm mắt lại, như muốn khiến câu nói kia thêm phần đáng tin:
“Muốn nắm tay thì... cứ nắm đi. Vừa rồi anh không phải không muốn, chỉ là... lần đầu yêu đương, chưa quen thôi.”

“Em cũng là lần đầu yêu, chưa quen lắm.”
Thịnh Dập cười đến rực rỡ, siết chặt tay hắn, mười ngón đan xen,
“Nhưng vì ca ca, em sẽ cố gắng hết sức.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play