Rốt cuộc là Alpha nào mà gan to đến thế.

Hắn đẩy cửa khoang ban công mở ra, cúi người xuống thăm dò, sắc trời đã tối, trên sân bay rộng mấy mẫu Anh chỉ có vài điểm sáng nhỏ đang di động. Xe vận tải đã rời đi, lũ động vật kia hẳn đều đã được chuyển vào tầng chót của khoang chứa hàng, trên hạm của hắn không có người ngoài.

Lạc Thất đưa tay sờ lên thiết bị liên lạc đa năng trên cổ tay trái, kích hoạt một màn hình ảo thực tế.

“Trưởng quan,” là Khương La Y đang báo cáo, “Tôi đã nhận được mệnh lệnh.”

“Tra ra là ai chưa?”

“Chúng tôi đang dùng thiết bị dò xét tín hiệu tin tức tố, không phát hiện hương vị nào khác ở các tầng bên dưới.”

“Ngươi cũng không ngửi được?”

“Không ai trong chúng tôi ngửi ra hương vị khác.” Khương La Y ậm ừ một chút, “Tôi… tôi chỉ ngửi thấy mùi anh đào.”

Khóe môi Lạc Thất khựng lại, người trong màn hình ảo ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“Xin lỗi trưởng quan, tôi không cố ý.”

“Tiếp tục rà soát, phải tìm được người đó,” Lạc Thất ra lệnh, “Ít nhất cũng là một Alpha cấp B.”

“Rõ.”

Lạc Thất đóng kín cửa sổ, kích hoạt tính năng làm mờ hương tin tức tố, rồi tìm áo ngủ trong phòng, chậm rãi thay ra.

Mùi quả lạ xa lạ ấy làm cả người hắn nóng lên.

Đã lâu rồi hắn không có cảm giác này.

Hắn có tinh thần lực cấp S, lại sống lâu trong môi trường toàn Alpha, từ trước tới nay chỉ có hắn ảnh hưởng người khác, chưa từng có ai ảnh hưởng lại hắn.

Thế nên Alpha có hương trái cây kia, khả năng không dừng ở cấp B.

Lạc Thất cuộn người vào tấm nệm mềm mại, đắp lên chiếc chăn nhẹ và khô, tiện tay kéo một chiếc gối ôm màu lam đậm ôm vào lòng.

Khi vào kỳ nóng lên, hắn sẽ dùng gối ôm và chăn dựng thành một cái tổ nhỏ, đầu tựa lên chiếc gối hình cá voi.

Hắn không phải kiểu người thiếu cảm giác an toàn, nhưng bản năng Omega khiến hắn muốn cuộn mình trong không gian mềm mại, ấm áp, khép kín.

Sau khi tiêm thuốc, hắn sẽ thấy buồn ngủ, Lạc Thất nhanh chóng cảm thấy mệt, vừa nhắm mắt lại, trời đất như quay cuồng.

Giống như say rượu vậy.

Mùi trái cây kia dần dần lên men, thấm sâu vào thân thể hắn. Lúc mở mắt ra, đồng hồ trên tường hiển thị 1:00.

Hắn bắt đầu thấy khó chịu.

Lạc Thất bước xuống giường, thay lại áo khoác ngoài, lòng bàn chân như đang dẫm lên hư không, mang theo cảm giác bồng bềnh sau cơn say.

Nhưng không phải kiểu khó chịu của cơn say rượu, mà là như vừa uống xong một chén vang nhạt, rồi nằm dài trên ghế sofa, trong căn phòng nhỏ tràn hơi ấm mà thiếp đi một giấc thật tự nhiên.

Hắn nhận ra, đây không đơn thuần là hương vị tin tức tố của trái cây, mà là hương rượu vang đỏ.

Là loại chỉ nhắm vào riêng hắn, không chút kiêng dè mà quyến rũ.

Dám làm thế này… chỉ có thể là Alpha cấp S.

Nhưng trên hạm của hắn không có Alpha cấp S nào cả.

Lạc Thất bấm mở kênh liên lạc với Khương La Y: “Vẫn chưa tra được sao?”

“Trưởng quan, chúng tôi phát hiện tin tức tố xa lạ cấp cao trong khoang chứa hàng, đang tiến hành rà soát.”

“Khoang chứa hàng?”

“Vâng, là lô động vật quý hiếm dự kiến sẽ vận chuyển về chủ tinh ngày mai. Chúng tôi nghi ngờ có người ẩn thân trong lồng sắt.”

Lạc Thất đi tới tiền sảnh, cúi người, một tay xỏ vào quân ủng.

“Cẩn thận hành động, gọi một tiểu đội xuống khoang chứa hàng chờ lệnh. Đối phương có thể là địch nhân có tinh thần lực cấp S.”

“Rõ!”

Lạc Thất mang theo vũ khí, đẩy cửa bước ra, lúc đi ngang cánh cửa thứ ba ở hành lang, phát hiện đèn trong phòng trực vẫn còn sáng — Phương Tây vẫn đang trực ban.

Hắn kéo chặt áo khoác. Đó chỉ là một bộ quân phục mỏng, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, có hơi lạnh.

“Kẽo kẹt.” Phía sau có tiếng cửa mở, không nằm ngoài dự đoán, Phương Tây bước theo. Hắn luôn nhạy bén như vậy.

“Lạc trưởng quan, muộn thế này cậu còn định đi đâu?” Giọng Phương Tây có chút trách móc, tay lại thuận thế khoác thêm một lớp áo dày cho hắn.

“Đi khoang chứa hàng.” Lạc Thất khép áo khoác lại. “cậu đi với tôi.”

“Cậu hiện tại…”

“Đừng lo lắng.” Lạc Thất cắt ngang lời hắn.

Dĩ nhiên hắn biết đang trong kỳ dễ cảm thì không nên xuống dưới.

Nhưng nếu thật sự có địch nhân cấp S trà trộn vào chiến hạm, hắn cần phải đích thân xuất hiện.

Hai người một trước một sau, men theo hành lang hình cung tiến vào thang máy, trực tiếp đi xuống tầng -1.

Phương Tây mím môi nhìn chằm chằm sườn mặt tướng quân. Không rõ Khương La Y đã dẫn theo bao nhiêu lính Alpha xuống đó, nếu toàn là lính mới cấp thấp, rất có thể không chịu nổi ảnh hưởng.

Tin tức tố của tướng quân còn dễ ngửi hơn mùi anh đào.

Hắn vốn là Beta không thích ăn anh đào, mà giờ cũng phải thừa nhận là rất thơm.

Phương Tây thu hồi mớ suy nghĩ hỗn loạn, buộc bản thân tập trung nhìn về phía trước. Đúng lúc đó, cửa thang máy mở ra, một mùi hương hỗn loạn ập vào mũi.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play