Lạc Thất thấy tiểu gia hỏa bất động, vươn ngón trỏ sờ sờ lên đầu nó.
“Xảy ra chuyện gì? Tao vẽ xấu lắm sao?”
Hắn cầm bảng vẽ lật tới lật lui, không ngừng xác nhận lại.
Chẳng qua là nét bút hơi lệch một chút, chắc cũng không đến mức khó coi lắm.
Tiểu Vũ lúc nào cũng khen tranh hắn vẽ “sinh động, thú vị”.
“Không thích à?” Trên mặt Lạc Thất hiện lên chút mất mát.
Con rắn nhỏ không biết phải trả lời thế nào. Một là thần không thể nói chuyện, hai là...
Thần thật sự không muốn thừa nhận đó là chính mình.
Thần trong mắt Tiểu Thịt Quả lại trông như thế sao?
Con rắn nhỏ vèo một cái lẩn sang một bên, trốn vào dãy giá trưng bày.
“Từ từ, mày định đi đâu đấy?” Lạc Thất sốt ruột đứng dậy đuổi theo, liếc mắt nhìn xung quanh, xác nhận tất cả cửa sổ đều đã khóa kỹ.
Hắn vòng qua mấy tầng giá đỡ, cuối cùng tìm thấy con rắn nhỏ ở dãy cuối cùng. Bức tường bên đó gắn một tấm gương yoga khổ lớn dài bốn mét, con rắn nhỏ đang ngồi ngay ngắn chính giữa, một đường Tiểu Hắc tuyến mảnh kéo dài như bị rạch lên mặt gương.
Nó đang soi gương.
Lạc Thất rón rén đi đến sau lưng nó, sợ làm con rắn nhỏ hoảng sợ, thuận tay còn giơ cổ tay trái lên, len lén chụp lại một bức hình.
Lại thêm một bức ảnh “xú mỹ xà” đang soi gương.
Hắn nhịn không được mà muốn cười, khóe môi cong cong một chút.
Lén cười một lúc, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Tiểu Hắc làm sao biết chỗ này có gương?
Nhưng lúc này, con rắn nhỏ lại chẳng phải đang ngắm vẻ đẹp của mình. Thần chỉ là muốn xác nhận hình dáng hiện tại của bản thân.
May quá, vẫn còn đẹp trai. Thần suýt chút nữa tưởng mình vừa đặt chân vào tinh hệ này là lập tức biến dị thành sinh vật hoàn toàn khác giống.
Con rắn nhỏ khẽ nghiêng đầu, đưa ra một kết luận.
Trình độ vẽ tranh của Tiểu Thịt Quả thật sự rất đáng lo.
Lại còn hoàn toàn không tự biết.
Nhưng những mô hình được trưng bày trong quầy kia, nhìn qua đều rất bình thường.
Tại sao đến lượt thần thì lại trở nên kỳ quái đến như vậy?
Con rắn nhỏ lại bắt đầu thấy buồn bực, đúng lúc ấy Lạc Thất ngồi xổm xuống sau lưng nó, bế nó lên từ phần bụng.
Con rắn nhỏ thuận thế cuộn đuôi như kiếp trước từng quen thuộc, quấn quanh cánh tay nhỏ của hắn.
Cánh tay của Tiểu Thịt Quả phảng phất mùi trái cây nhàn nhạt, loại ngọt dịu và hơi chua của quả mọng.
Nghe nói là mùi anh đào.