Con rắn nhỏ nghe thấy động tĩnh, lại nhúc nhích đổi tư thế trong rương, ngẩng cái đầu nhỏ đen bóng như bánh bao lên nhìn về phía trên.

“Trưởng quan, sao cậu lại mở rương ra!” Phương Tây chỉ vừa quay đầu để dán băng dính, vừa quay người lại đã sợ đến biến sắc, “Nó vừa mới cắn cậu xong đấy!”

“Suỵt.” Lạc Thất đưa ngón trỏ đặt giữa môi, “Đừng làm ầm.”

“Mi biết mình sai ở đâu chưa?” Hắn nghiêng đầu hỏi cái đầu rắn đang đờ đẫn kia, “Biết rồi thì chạm vào tay tôi.”

“Lạc… Xà không phải dạy như vậy đâu!” Phương Tây nhỏ giọng kêu, mồ hôi sắp túa ra cả trán, hắn hoàn toàn không hiểu Lạc Thất đang làm cái gì.

“Cậu là không cần tay nữa hay là không muốn sống nữa? Sao có thể nghĩ nó sẽ đáp lại ——”

Nhưng con rắn nhỏ… thật sự đã đáp lại.

Chỉ thấy cái đầu rắn nhỏ bẹp nhẹ kia trườn tới, liếm đầu ngón tay trong lòng bàn tay Lạc Thất một cái, mềm mềm ẩm ướt khiến hắn khẽ run.

Chiếc lưỡi chẻ nhánh kia lại liếm thêm vài lần, như một con sâu nhỏ mềm mại bò qua da thịt hắn.

Nó còn ngẩng đầu tiến lên, Lạc Thất có hơi căng thẳng, nhịp tim cũng nhanh hơn vài nhịp.

May mà, đầu rắn chỉ ngoan ngoãn tựa vào ngón trỏ của hắn.

Cảm giác có hơi ngốc, nhưng lại rất phối hợp.

Lạc Thất cụp hàng mi, cười cong mắt: “Phương Tây, cậu thấy không?”

Phương Tây nhìn thấy, mà như hóa đá, còn ngốc hơn cả con rắn kia.

Hắn dùng mu bàn tay lau mắt, lại ấn mạnh lên huyệt thái dương.

“Chắc là trùng hợp thôi, trên tay cậu vẫn còn mùi máu…”

Lạc Thất hoàn toàn không nghe hắn nói gì. Hắn chìm đắm trong niềm vui trêu chọc con rắn nhỏ, ngón tay vẽ vòng tròn trong không trung, đầu rắn liền đuổi theo từng chuyển động.

“Dừng lại, giữ nguyên.” Lạc Thất hạ lệnh, rồi chuyển ngón tay sang hướng khác, con rắn nhỏ lập tức đứng yên, không đuổi theo nữa.

“Thấy chưa?” Trên mặt Lạc Thất ửng hồng, vui sướng như một đứa trẻ, ngón tay liên tục chọc chọc đầu con rắn nhỏ, “Nó thật sự hiểu lời tôi.”

“…” Phương Tây nhìn dáng vẻ “mất kiểm soát” của tướng quân, chỉ cảm thấy con rắn kia lại càng có tính tà dị hơn.

Mà con rắn nhỏ đầy tà tính ấy, đang nằm dưới đáy rương, lặng lẽ quan sát con người đang cười ngây ngô kia, thưởng thức thành quả của chính mình.

Thật dễ khiến tiểu nhân loại vui vẻ, chỉ một chút đã quên luôn chuyện mình bị cắn.

Nó vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tiêu chuẩn đẹp xấu của nhân loại. Nhưng gương mặt ấy, chắc chắn là đẹp.

Chỉ có mỹ nhân, mới có thể đáng yêu như vậy.

---

Lạc Thất về đến Lạc phủ, nghỉ ngơi trước một ngày.

Lạc Tiểu Vũ và Khương La Y phải xử lý một loạt thủ tục phức tạp, đến tận khuya mới mua được con rắn thế thân. Lạc Thất bảo hai người cứ về ngủ, sáng hôm sau hãy đến phủ tìm hắn.

Tướng quân phủ này, quy mô gần như một cung điện, hắn và Tiểu Vũ, còn có phụ thân mỗi người một toà nhà riêng hai tầng, trong hoa viên có nhà kính và vài gian phòng nhỏ cho nhân viên.

Nhưng từ sau khi mẹ mất, ngôi nhà này gần như bị bỏ hoang. Lạc Thất coi tàu chiến là nhà, Lạc Tiểu Vũ thì ở thành trong có nhà riêng, còn Lạc phụ – sau khi đóng quân ở Bắc Tinh – gần như cả năm không quay lại một lần.

Thậm chí mặc kệ cả việc Tiểu Vũ còn đang đi học, như thể hai người chẳng phải cha con.

Lạc Thất thậm chí từng nghi ngờ ông ta có con riêng ở Bắc Tinh.

Nhưng hắn cũng lười truy hỏi. Tốt nhất là Lạc phụ đừng bao giờ quay về.

Vì ông ta chưa từng nói được với hắn một câu tử tế.

Trong phòng ngủ của mình, Lạc Thất dọn một khoảng trống lớn, dựng lên một phòng pha lê dài 4 mét rưỡi. Sau khi bỏ con rắn nhỏ vào, nó chỉ chiếm một góc bé tí xíu.

Phòng pha lê này được cải tạo từ nhà kính, phía trên có cửa nhỏ, người có thể chui ra vào, chỉ là lớp lọc tin tức tố vẫn chưa hoàn thiện.

“Cậu đừng thả nó ra, người sửa bộ lọc đến ngày mai mới tới.” Phương Tây đứng ngoài cửa khuyên vô vọng.

Tối qua hắn ngủ ở phòng khách sát vách, suốt đêm nghe tiếng đinh đinh loảng xoảng — Lạc Thất cứ mãi loay hoay với cái phòng pha lê kia.

Như thể trúng tà, không chuẩn bị xong thì không chịu nghỉ ngơi. Cuối cùng hắn đành bò dậy giúp, hai người bận rộn đến ba giờ sáng mới sắp xếp xong chỗ ở cho con rắn.

Giờ phút này, Lạc Thất đang ngồi xổm trong phòng pha lê, cho rắn ăn chuột nhỏ. Chuột là loại đông lạnh vừa mới lấy ra, thả xuống một cái, con rắn liền từ trong vali trườn ra, quấn chặt lấy con mồi.

Trông nó rất đói, “rắc” một tiếng liền nuốt trọn vào miệng, vài lần là trôi xuống bụng.

Sau khi ăn xong, ở cổ rắn phình ra một cục tròn nhỏ, bụng giật giật vài cái, rồi bò về một góc nằm nghỉ.

Lạc Thất thấy nó bắt đầu nghỉ ngơi, liền vươn tay không bị thương, chọc nhẹ lên bụng nó.

Con rắn nhỏ như bị kích thích, quay đầu về phía hắn, đầu lưỡi thò ra vài lần, thân thể khẽ co lại, gượng gạo cuộn thành một vòng.

“Ăn no rồi à?” Lạc Thất cong mi, mỉm cười, “Để tao mát xa cho mày một chút.”

Hắn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vuốt dọc thân rắn, miết sát lớp vảy.

Cảm giác lạ lẫm mà độc đáo, không giống tưởng tượng là trơn ướt lạnh buốt, mà là khô, mềm, nhẵn, hơi lành lạnh.

“Tây tử, đi lấy cái thảm sưởi cho tôi, ở dưới cùng trong phòng thay đồ.”

Phương Tây vừa đi ra ngoài vừa dặn: “Cậu cẩn thận một chút… Thôi, tùy cậu.”

“Yên tâm, nó no rồi, sẽ không cắn người nữa đâu.” Lạc Thất phất tay, “Đi nhanh đi.”

Rắn là động vật máu lạnh. Lạc Thất dự định chuẩn bị cho nó một tấm thảm nhiệt, trời lạnh thì có thể bò lên sưởi.

Hắn khẽ vuốt dọc thân con rắn, bàn tay dịch dần xuống. Con rắn nhỏ bị hắn xoa thuận chiều, đuôi lập tức quấn lấy cổ tay hắn.

Cởi áo khoác ra, cánh tay trái của Lạc Thất gần như lộ toàn bộ bên ngoài. Bụng mềm mại của con rắn dán lên cổ tay hắn, chầm chậm siết lại.

Chỉ có phần thân sau là quấn chặt lấy hắn. Phần thân trước của nó — do vừa ăn no — phình lên rõ rệt, nên động tác chậm chạp hơn.

Lạc Thất rất muốn bắt nó lại cả đoạn mà xoa cho đã. Cảm giác khi chạm vào con rắn nhỏ thật sự rất tuyệt vời.

Tay hắn như đang vuốt ve một chú mèo nhỏ, chầm chậm vuốt xuống lớp vảy mịn của con rắn.

Dưới cái động tác xoa nắn đầy hăng hái này, con rắn nhỏ bắt đầu hoảng loạn, đuôi vẫn quấn lấy cổ tay Lạc Thất, nhưng nửa thân trước đã cố gắng bò ra xa.

Thời kỳ mẫn cảm còn chưa hết, bàn tay của con người kia lại mềm và ấm áp, cách xoa này khiến nó không chịu nổi.

Mà người kia còn càng sờ càng say mê, hoàn toàn không có ý dừng lại.

Con rắn nhỏ hơi hối hận, sớm biết thế này đã không đùa giỡn mỹ nhân.

Nó dồn lực dồn đầu về phía trước, cuối cùng chui thẳng vào cửa nhỏ của rương cách ly, định trốn khỏi “ma trảo” của nhân loại ——

Lạc Thất nhấc tay lên, liền kéo đầu nó ra khỏi rương.

“Đừng căng thẳng, ăn xong phải tiêu hóa kỹ, thả lỏng.” Hắn dịu giọng trấn an, tay vẫn không dừng lại một giây.

“Trưởng quan, rắn mới ăn xong cần yên tĩnh nghỉ ngơi.” Giọng Phương Tây vang lên từ sau lưng, “Không phải bị người ta bóp nắn tới xoa mãi thế này.”

“Vậy à.” Lạc Thất tiếc nuối buông tay con rắn nhỏ, “Thế thì nghỉ ngơi một lát nhé.”

Con rắn vừa chạm đất liền vèo một cái chui tọt vào trong rương.

Xem ra, nó không thích căn phòng pha lê xa hoa này cho lắm.

Lạc Thất nhận lấy tấm thảm, dọn sạch mùn cưa trong rương, trải thảm vào một góc. Hắn cũng tháo nắp lọ thông khí ra, để con rắn nhỏ có thể tự do ra vào.

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play