- Đừng sợ, tôi không phải người xấu. Cậu tên gì?
- Ưu Tễ...
- U.G? Tên đầy đủ là gì? Thôi bỏ đi, thời buổi này ai cũng có nỗi khổ riêng. Vậy tôi gọi cậu là U.G nhé. Tôi tên Kiwi, phát âm giống một loài chim nhỏ.
- Chào... chào ông. Ông giúp tôi được không? Tôi không còn nơi nào để đi.
- Cậu là dân tị nạn chiến tranh?
- Cái gì?
- Xem ra đúng là vậy rồi. Đến học viện với tôi trước đã, lát nữa tôi phải đứng lớp, cậu có thể đợi tôi ở văn phòng. Sau đó tôi sẽ liên lạc với chính phủ giúp cậu để tìm người nhà của cậu.
=========
Trong khe hở không gian không có đồng hồ, bản thân Ưu Tễ cũng không biết mình đã ở đây bao lâu.
Y cắt mái tóc dài ngang eo đi đôi chút, bởi vì để như vậy rất bất tiện, hơn nữa bây giờ cũng chẳng còn ai thưởng thức nó nữa.
Y thường xuyên đọc sách, thỉnh thoảng còn chép lại vài đoạn bằng nét chữ tiểu khải đẹp mắt, thậm chí còn học được cách cầm tay cầm cảm biến chuyển động chơi trò đánh quần vợt trên tivi với chủ nhà.
Cuối cùng vào một ngày nọ, y đã đưa ra quyết định.
Y đã có nơi muốn đến. Y không biết nơi đó là đâu, không biết tên nó, nhưng y cảm nhận được, số mệnh định sẵn có một giọng nói mạnh mẽ đang vẫy gọi y, đó là cuộc đời y nên sống.
Y chọn một cánh cửa rồi bước vào. Hướng về thế giới vô danh đầy rẫy chiến tranh và bão tố dữ dội kia.
Y cứ ngỡ mình đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, không còn cam chịu nhịn nhục như trước nữa, nhưng khi đặt chân lên vùng đất xa lạ, y vẫn sợ tới nỗi mình mẩy run rẩy.
Những tòa kiến trúc khổng lồ sáng bóng ánh kim loại, mặt đất trải đầy vết thương, trong màn sương mù dày đặc loáng thoáng vọng lại tiếng gầm rú của máy móc, tiếng ồn điện tử xẹt qua những công trình lạ lùng... Con người không thể tưởng tượng ra những thứ chưa từng thấy, đối với Ưu Tễ mà nói, thế giới này quả thực nằm ngoài nhận thức của y. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Sau đó, y quen biết ngài Kiwi. Đây là một vị giáo sư trong học viện, đồng thời cũng đang thực hiện vài dự án nghiên cứu, cả ngày bận tối mắt tối mũi.
Sau khi tin U.G thực sự không còn nơi nào để đi, Kiwi đã cho U.G tạm thời ở nhờ nhà mình.
Ban đầu chỉ là ở tạm, sau đó cứ thế mà trở thành ở lâu dài.
Ở bên cạnh Kiwi, U.G không chỉ dần hiểu được những kiến thức cơ bản của thế giới này, mà còn biết được một chuyện đáng sợ hơn: Thế giới này đang trải qua chiến tranh, mỗi một phút sẽ có vô số người chết đi.
Ác ma trong vũ trụ đang há to miệng, gặm nhấm quê hương của bọn họ từng chút một.
Đúng vậy, trong vũ trụ. Những gì đang xảy ra ở đây không phải là tranh chấp giữa các quốc gia, mà là ngọn lửa bùng cháy càn quét toàn bộ hành tinh.
U.G phải học rất nhiều thứ, còn phải tự làm việc để nuôi sống bản thân. Tất nhiên, Kiwi hoàn toàn nuôi nổi y, nhưng y không muốn như vậy, không muốn mình trở thành loại người như trước kia nữa.
U.G trở nên bận rộn không thôi, hiếm khi có cơ hội yên tĩnh nhớ về quá khứ.
Đến khi y vô tình bắt đầu suy nghĩ về quá khứ và hiện tại, y đã ở bên cạnh ngài Kiwi suốt 5 năm.
Đêm hôm đó, U.G đang rửa bồn tắm. Bây giờ tóc y chỉ dài ngang vai, thắt thành bím ở sau gáy, y mặc chiếc quần đùi may bằng vải nhân tạo thoáng khí, đi chân trần, người để trần.
Rửa bồn tắm xong xuôi, y đứng thẳng người nhìn vào gương. Trong gương là một thanh niên khoảng 30 tuổi, không còn gầy yếu xanh xao, cũng không còn vẻ si tình buồn bã, tuy vẫn hơi gầy, nhưng đã có đường nét cơ bắp rõ ràng, bụng dưới có cả một vết sẹo do phẫu thuật ruột thừa để lại.
U.G chợt bật cười. Y gần như không nhớ nổi dáng vẻ trước đây của mình nữa, người trong gương bây giờ mới là y, mới là cuộc đời khiến y cảm thấy trọn vẹn.
Mặc dù thế giới này thiếu thốn vật chất, chiến tranh liên miên, nhưng y không hề nhớ nhung những ngày cơm ngon áo đẹp trước kia.
Những tiếng đàn hát sau rèm che, những đêm dài trên sập gấm, dường như chỉ là câu chuyện của người khác trong sách vở.
Trong phòng vọng ra tiếng ho dồn dập. Ưu Tễ vội vàng bỏ dở việc đang làm chạy tới, thấy ngài Kiwi đang dựa vào đầu giường run rẩy vì đau đớn.
U.G rót nước cho ông, xoa nhẹ lưng ông cho đến khi ông đỡ ho hơn.
Ngài Kiwi từng bị thương trong chiến tranh, về sau sức khỏe vẫn rất kém. Mấy năm đầu, ông vẫn tạm thời giữ được sức khỏe ổn định nhờ sự chăm sóc của y tế, trong 5 năm này, theo tình hình chuyển biến xấu của chiến sự, điều kiện sống của mọi người cũng giảm sút theo. Ông không còn được điều trị kịp thời như trước đây, bây giờ đã suy yếu tới nỗi gần như không thể đứng vững trước bàn thí nghiệm.
- Cảm ơn cậu.
Ngài Kiwi đặt ngón tay lên tay y.
U.G muốn nói, tôi phải cảm ơn ông mới đúng, tôi vô cùng biết ơn tất cả những gì mình đang có.
Chưa kịp nói ra thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Là người của quân liên hợp. Nghe có vẻ tình hình rất tệ, hạm đội của quân đội bị tập kích bất ngờ, nhiều tuyến phòng thủ đã bị xé toạc, thành phố này là một pháo đài ẩn sau hình chiếu ba chiều của rừng mưa nhiệt đới, giờ đây, nó đã bị kẻ địch phát hiện, quân địch sẽ nhanh chóng khóa mục tiêu và tiêu diệt nó.
Ngài Kiwi là nhân tài khoa học kỹ thuật được bảo vệ đặc biệt, quân liên hợp đến thông báo cho ông để di dời khẩn cấp. Bọn họ còn đưa một bức mật thư riêng, chỉ ngài Kiwi mới biết cách giải mã ổ khóa trên phong bì cứng.
Trên đường di dời, một mình ngài Kiwi đã đọc xong bức mật thư đó.
U.G ở bên cạnh ông, y lịch sự không hề liếc nhìn dù chỉ một cái.
Bọn họ được đưa đến một nơi giống như đài thiên văn, trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh vẫn là cảnh tượng giả lập.
- Chúng ta không còn thời gian nữa rồi.
Sau khi ổn định chỗ ở, ngài Kiwi nói vậy.
Mặc dù không biết rõ tình hình cụ thể, nhưng U.G cũng lờ mờ cảm nhận được, phòng tuyến cuối cùng của mọi người sắp bị tấn công và phá vỡ, một khi tình huống xấu nhất xảy ra, đó không chỉ là vấn đề thành phố bị xóa sổ, bao nhiêu tỷ người trở thành vật thí nghiệm hoặc nô lệ, mà đó sẽ là sự diệt vong của toàn bộ nền văn minh.
Ngài Kiwi mở màn hình thiết bị cầm tay rồi tìm một tấm bản đồ, sau đó gọi U.G đỡ ông đến một gian phòng điều khiển ở trong đó.
Đã mấy hôm ngài Kiwi không được uống thuốc đầy đủ, phải có người khác đỡ thì ông mới đi đứng được.
- Có một chuyện, trước giờ tôi chưa nói với cậu.
Trên đường đi, Kiwi vừa ho khan vừa nói: - Tôi đã tham gia vào một kế hoạch, một kế hoạch bảo vệ toàn bộ nền văn hóa của thế giới không bị hủy diệt.
Đồ vật bằng giấy sẽ bị thiêu hủy, máy móc kim loại sẽ bị nóng chảy, thông tin điện tử thì lại càng dễ bị xóa bỏ hơn. Nếu có ai muốn nền văn minh của nhân loại biến mất hoàn toàn, chỉ cần họ muốn là họ sẽ làm được.
Kẻ địch trong vũ trụ không chỉ muốn chinh phục, mà còn muốn xóa sổ, xóa bỏ dấu vết mà con người đã từng tồn tại. Trong tương lai, bọn chúng sẽ có được toàn bộ hành tinh, còn dấu vết văn minh của dân bản địa thì lại như bùn đất dính trên trái cây, cần được rửa sạch sẽ.
Tuy nhiên, dấu chân của con người không chỉ dừng lại trên một hành tinh, bọn họ vẫn còn các trạm không gian lớn nằm sâu trong vũ trụ, và nhiều tàu mẹ được phái đi khám phá những ngân hà khác.
Khi hành tinh gặp nguy hiểm, những người đó sẽ không còn nhà để về, nhưng đồng thời, bọn họ cũng là hy vọng cuối cùng để bảo vệ nền văn minh của hành tinh.
Ngài Kiwi nói: - Những lịch sử, văn học nghệ thuật, khoa học kỹ thuật này... chúng không thể rơi vào tay lũ quái vật, cũng không thể bị hủy hoại trong tay chúng ta, chúng ta phải cất giữ chúng ở một nơi an toàn. Có lẽ một ngày nào đó, thế hệ sau của chúng ta sẽ lần nữa giành lại hành tinh, giành lại tự do, khi đó bọn họ sẽ tìm được nó, mở nó ra và truyền lại tất cả.
Kiwi đè lòng bàn tay lên công tắc cảm ứng, một cánh cửa kín mít hình lưỡi liềm từ từ mở ra.
Căn phòng vừa nhỏ vừa hẹp, chính giữa có một thiết bị trông như quan tài, nối với một bảng điều khiển loại nhỏ.
- Đây là dự án mà tôi và các đồng nghiệp bí mật nghiên cứu.
Ngài Kiwi nói: - Mục đích của nó là, trong tình huống bất đắc dĩ, cố gắng hết sức bảo tồn nền văn minh của nhân loại.
- Bảo tồn bằng cách nào?
U.G hỏi.
Kiwi nói: - Chắc cậu cũng biết, khoa học kỹ thuật có thể chuyển hóa mọi thứ thành tín hiệu điện tử, con người sẽ có cách giải mã chúng. Nhưng mà, để lưu trữ những tín hiệu này thì phải cần một bộ nhớ cực kỳ lớn, nếu muốn lưu trữ phần lớn tri thức của thế giới này thì phải cần bao nhiêu thiết bị lưu trữ chứ? ( app truyện TᎽT )
- Để lưu trữ toàn bộ thông tin này, không phải chỉ một hai con chip là giải quyết được, đừng tưởng bộ nhớ hiện giờ nhỏ gọn, chuẩn bị nhiều hơn chút là sẽ đủ dùng... không, thực ra còn lâu lắm mới đủ. Bọn tôi cần một lượng lớn bộ nhớ với tổng thể tích khổng lồ.
- Việc tập trung các sản phẩm điện tử có thể tích khổng lồ ở một chỗ thực sự rất mạo hiểm. Vậy thì, liệu cố gắng chia nhỏ các thiết bị để lưu trữ có được không? Làm vậy cũng không ổn lắm. Bởi vì, nếu có một phần nào đó bị mất hoặc hư hỏng thì nền văn minh sẽ xuất hiện tình trạng gián đoạn.
Kiwi vừa nói, vừa bảo Ưu Tễ đỡ ông ngồi xuống cạnh chiếc "quan tài" kia, trong lòng U.G hơi khó chịu, nhưng vẫn làm theo. Dù sao thì căn phòng này chẳng có lấy một chiếc ghế.
- Vì vậy cách bọn tôi làm là như thế này.
Ngài Kiwi tựa vào cạnh quan tài: - Trong khi dùng các thiết bị điện tử thông thường để lưu trữ và ẩn giấu chúng, bọn tôi cũng đồng thời dùng con người để lưu trữ.
- Dùng con người?
- Đúng vậy. U.G, cậu biết không, thực ra cộng lại hết toàn bộ máy tính trên thế giới thì bộ nhớ cũng không lớn bằng một bộ não con người. Huống chi, dự án của chúng tôi không chỉ giới hạn trong việc sử dụng bộ não con người, bọn tôi dùng toàn bộ mạng lưới thần kinh trên cơ thể của một người. Chỉ cần một người thôi là đã chứa được toàn bộ tri thức của hành tinh này.
Kiwi vừa nói, vừa vỗ vào quan tài, sau đó chỉ xung quanh: - Cái cậu thấy không phải căn phòng, mà là khoang thoát hiểm bay loại nhỏ. Sau khi tiếp nhận tín hiệu thì người này sẽ nằm vào thiết bị, người khác sẽ khởi động chương trình đông lạnh khẩn cấp, đóng băng người này trong khoang chứa duy trì sự sống. Khoang thoát hiểm sẽ được phóng vào vũ trụ, chương trình được cài sẵn sẽ tự động xác định nơi ẩn náu cho nó, trước khi năng lượng cạn kiệt sẽ trốn đến một hòn đảo cô lập nào đó trong vũ trụ. Để tránh kẻ địch lập tức bắt tay vào việc dò tìm, nó sẽ im hơi lặng tiếng trong 50 năm, 50 năm sau mới bắt đầu tự động gửi mật mã đến các thiết bị có cùng tần số của con người.
U.G cúi đầu nhìn khoang chứa hình quan tài: - Sau khi cạn kiệt năng lượng, sinh mệnh của người nọ có duy trì tiếp được không?
- Chỉ duy trì được mấy trăm năm. Nếu tương lai thực sự không có ai phát hiện ra được người nọ, tìm thấy người nọ, người nọ sẽ thực sự chết trong quan tài băng.
- Trước đó thì sao?
U.G hỏi.
- Trước đó?
- Nếu não bộ, cơ thể của người nọ phải chịu đựng từng ấy ký ức, từng ấy thông tin... người nọ có còn là "mình" ban đầu không?
Ngài Kiwi vươn tay, vỗ nhẹ vào gáy U.G: - Không hổ là trợ lý giỏi, học trò xuất sắc của tôi. Đúng vậy, sau khi tiếp nhận những thông tin ấy, "bản thân" của người nọ đã không còn tồn tại nữa. Phải xóa sạch toàn bộ nhân cách của người nọ thì mới có đủ không gian lưu trữ. Trong tương lai, thế hệ sau sẽ dùng thiết bị để lấy thông tin từ cơ thể đó, nhưng không thể nói chuyện với người nọ. Người nọ đã trở thành bộ nhớ, trên thực tế bản thân người nọ đã chết từ lâu rồi.
Ngài Kiwi nói xong thì hốc mắt đã đỏ hoe, nước mắt chảy dài.
U.G luống cuống tay chân hỏi ông sao vậy, môi ông run rẩy, nói: - U.G, xin lỗi cậu. Tôi... thực sự xin lỗi cậu.
- Xin lỗi chuyện gì?
- Tôi cần... cậu làm chuyện này.
Kiwi nhìn vào đôi mắt y: - Tôi cần cậu trở thành người tiếp nhận truyền dẫn và được đưa vào vũ trụ.
Trong 5 năm qua, tổ dự án vẫn luôn không ngừng sàng lọc những người có thể chịu đựng được việc truyền dẫn thông tin, vô số thanh niên nam nữ đã trải qua kiểm tra bí mật.
Có khoảng 10 người được chọn, hiện giờ trong số đó có vài người đã chết, vài người mất tích không liên lạc được, trong giờ phút nguy cấp, ngài Kiwi chỉ tìm được hai người phù hợp, một là U.G, một là chính ông.
Nhưng mà, bản thân ông không thể đảm nhận vai trò này. Đầu tiên, việc truyền dẫn cần có người ở bên ngoài tiến hành các thao tác phức tạp, U.G không làm được, chỉ ngài Kiwi mới làm được; tiếp đó, bọn họ không thể ngay tức thì tìm đại một nhà nghiên cứu nào đó để phụ trách việc thao tác, bởi vì sẽ có nguy cơ rò rỉ thông tin bị kẻ địch phát hiện; cuối cùng, và cũng là quan trọng nhất, tuổi tác của ngài Kiwi đã khá cao, sức khỏe quá yếu ớt, rất có thể ông sẽ chết trong quá trình truyền dẫn hoặc đóng băng khẩn cấp, vậy thì, kế hoạch sẽ thất bại trong gang tất.
Cho nên, người phù hợp nhất trước mắt cũng chỉ có U.G thôi.
Biết rõ điều này, U.G nâng niu khuôn mặt của ngài Kiwi, hôn lên trán ông.
- Vâng, tôi bằng lòng.
U.G nói.
Ngài Kiwi vươn cánh tay hơi run rẩy ôm y, y đáp lại bằng một cái ôm kiên định hơn.
Khi nằm vào thiết bị, U.G hít sâu một hơi, nhìn lên trần nhà hình vòm, như thể trở về nhiều năm trước, khi tỉnh lại và nằm trong căn phòng trắng tinh kia.
Trước lần tỉnh lại đó, y đã chết. Sau khi tỉnh lại, y mở mắt, những ký ức buồn thảm tủi nhục hóa thành mảnh vỡ từng chút một, rồi mảnh vỡ biến thành đá lát đường, dẫn dắt y đến bây giờ, bước vào cuộc đời mà y không tài nào tưởng tượng được.
U.G hiểu rằng, lần này sau khi nhắm mắt, y sẽ không tỉnh lại nữa. Nhưng y không sợ hãi chút nào, không oán trách chút nào, y không phải chết vì oan khuất, không phải chết vì hèn nhát, mà y tự nguyện.
U.G cố gắng nhớ lại, nhớ lại “Ưu Tễ” là một người như thế nào.
Người nọ trẻ tuổi và yếu đuối, tính tình hiền lành, mặc bộ trường sam trắng mỏng tang, đứng trong đêm tuyết tháng 12, ngước nhìn bầu trời xám đen.
Người nọ tựa như giọt nước trên lá cây, định sẵn sẽ chảy xuống, rơi vào bụi đất rồi tan vỡ.
Hôm nay, mình lần nữa nhắm mắt lại, trở về thinh lặng.
Lần này, mình không còn rơi xuống, không còn lún sâu. Mình sẽ hóa thành ánh sáng rồi bay lên vòm trời cao.
Đầu của U.G bị cố định, máy móc vọng lại tiếng đếm ngược, thiết bị duy trì sự sống và truyền dẫn sắp khởi chạy.
Trước khi thiết bị đóng lại, ngài Kiwi cố gắng nghiêng người, môi cả hai chạm vào nhau, sau đó buộc phải tách ra.
Dần dà, U.G không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, ý thức của y bắt đầu tan biến, cơ thể mất hết cảm giác.
Y sẽ không biết mình rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng lúc nào, cũng không nhìn thấy quá trình khoang thoát hiểm được phóng vào vũ trụ.
Y không thấy giọt nước mắt đau khổ của ngài Kiwi khi nhìn lên bầu trời, cũng không thấy cảnh tượng thảm khốc khi kẻ địch hủy diệt toàn bộ pháo đài.
Ấn tượng cuối cùng trong đầu y là nụ hôn ấy, và cuộc trò chuyện cuối cùng giữa y và ngài Kiwi khi ông nằm bên tai y.
- Sau này tôi sẽ không còn được gặp lại cậu nữa.
Ngài Kiwi nói.
- Đúng vậy.
U.G đưa tay lau đi nước mắt trên má nhà nghiên cứu: - Nhưng mà, nếu chúng ta thành công, tương lai sẽ có người nhớ đến chúng ta và viết tên chúng ta ở cạnh nhau.
- Trước giờ tôi vẫn không biết tên thật của cậu là gì.
Kiwi hơi nhích người ra, nhập vài dòng lệnh vào bảng điều khiển.
- Tôi tên Ưu Tễ, không phải tên viết tắt, không phải chữ cái, là hai chữ có ý nghĩa riêng.
Y mỉm cười.
- "Ưu" là ưu sầu suy tư, "Tễ" là sau cơn mưa trời lại sáng.