Edit Ngọc Trúc
Bộ dạng lấy lòng của hắn khiến đám người kia cười ngả nghiêng. Mục Dao thở dài, giơ tay lên cao: “Đủ rồi!”
Ngón tay hắn dừng lại trên nút báo nguy của quang não: “Các ngươi định mang cậu ta đi nơi khác à? Tuy ta không hiểu vì sao phải lừa một đứa nhỏ như vậy, nhưng nếu các ngươi không rời đi ngay, ta sẽ báo cảnh sát!”
Tiếng cười lập tức im bặt. Tên tiểu thương lúc nãy hung hăng trừng mắt nhìn Mục Dao: “Hử? Mày từ đâu đến?”
Bình tĩnh, lúc này nhất định phải bình tĩnh. Mục Dao cố làm ra vẻ hung dữ, chậm rãi bước đến bên cạnh cậu thiếu niên cao gầy suýt bị lừa: “Tao nói được là làm được! Mau tránh ra để bọn tao rời đi!”
Chữ “bọn tao” ở đây đương nhiên là chỉ hắn và cậu thiếu niên kia.
Nhưng đám người kia dựa vào đông người thế mạnh, bắt đầu bẻ khớp tay dọa nạt hắn, thậm chí có kẻ còn nhặt lên cây gậy sắt dựng ở góc tường. Lúc này Mục Dao mới phát hiện bọn chúng đều là thú nhân, chỉ là không dễ nhận ra thuộc giống loài nào… Hắn căng thẳng đến mức tay run rẩy, sắp ấn nút báo nguy—
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT