Edit Ngọc Trúc
Hắn lại hớp một ngụm nước lớn, đun nước ấm xong thì thổi thành một túi khí hình heo rồi nhét vào bụng con vật, nhanh chóng lăn qua lăn lại, vừa đốt vừa hơ sạch lông heo. Đợi xong công đoạn này, hắn mổ bụng heo, moi nội tạng ra, tim gan phổi đều rửa sạch sẽ. Riêng ruột non ruột già thì phiền hơn, muốn rửa sạch sẽ phải mất rất nhiều thời gian, cuối cùng hắn đành tiếc rẻ mà bỏ qua.
Vừa làm việc, hắn vừa trò chuyện với Barm a gia. Mục Dao trước tiên hỏi về chuyện làm ăn của người dân bản xứ – dĩ nhiên, hắn hỏi là: “Barm a gia, tôi mới tới vùng Barbarian, chưa rõ tình hình lắm, bên này có nơi nào có thể xin việc không?”
Hiển nhiên Barm a gia hiểu chữ “xin việc” không giống Mục Dao. Hắn đang nhai một miếng da heo nóng hổi mà Mục Dao vừa cắt ra. Theo hắn nghĩ, chỉ cần nấu chín được thứ gì là đã giỏi lắm rồi, vậy mà Mục Dao lại còn lục đục trong bếp thêm một hồi... Hắn đang nghi ngờ thì thấy Mục Dao mang ra một cái chén nhỏ, bên trong là chất lỏng màu nâu sẫm, nổi váng dầu lấm tấm trên mặt.
Mục Dao nói: “Bên trong có nước tương và giấm, ta còn bỏ thêm dầu mè nữa.” Hắn ra hiệu cho Barm a gia: “Chấm rồi ăn đi.”
Barm a gia lầm bầm trong miệng: “Ăn cái da heo mà còn rườm rà vậy sao.” Nhưng khi chấm vào nước chấm rồi cho vào miệng, thì đúng là khác hẳn!
Da heo vốn chẳng có mùi vị gì, lại để lâu nên nguội ngắt, nhưng lăn một vòng trong chén nước chấm thì đúng là tinh túy hội tụ. Barm a gia ăn xong, mắt sáng rỡ, nhìn Mục Dao mà ánh mắt cũng khác hẳn: “Ngươi, ngươi còn đòi đi xin việc?!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT