“Thật đó, thật đó, đã khuya lắm rồi, nghỉ sớm đi thôi.” Xác nhận Cố Trác sẽ không ra mở cửa nữa, Bạch Tri Vi vòng qua y, thuần thục đến bên tủ ôm lấy chăn, “Vẫn như cũ, ngươi ngủ giường, ta nằm đất.”
Cố Trác khẽ nện lên cánh cửa, nàng đang giấu điều gì? Cả thang thuốc còn dám để lại trong phòng hắn, thật đúng là quá tin tưởng hắn rồi.
Bạch Tri Vi lưng thẳng cứng ngắc, ôm chăn bước đi lảo đảo, tóc mai bị mồ hôi thấm ướt dính sát vào mang tai, hương cỏ cây sau mưa thoang thoảng tràn khắp căn phòng.
Cơn xung động vừa bị nước lạnh dìm xuống, giờ lại bị gợi lên, chỉ là người kia hoàn toàn chẳng hay biết, đôi mắt ướt đẫm trừng hắn, dè dặt hỏi: “Vẫn như cũ được chứ?”
Biết nói nàng thế nào cho phải, Cố Trác day day mi tâm, bất đắc dĩ chỉ vào giường: “Ngủ ở đó.”
“Hửm?” Bạch Tri Vi khựng chân lại.
Cố Trác nghiêng người lau khô đao, từ tốn tra đao vào vỏ, nhẹ tay như đang đối đãi người tri kỷ, lông mày chau lại: “Không ngủ à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT