Cả buổi chiều, Bạch Tri Vi bận rộn không ngơi, đến khi màn đêm buông xuống, đèn lồng khắp phủ Bạch đã sáng rực, nàng mới về đến sân của mình.
Trường Vinh đã chuẩn bị xong bữa tối. Sau khi uống hết bát canh cuối cùng, nàng chống tay trên bàn nghỉ một chút, rồi hỏi: “Cố Trác thật sự không đến tìm ta à?”
Trường Vinh đang cần mẫn dọn bát, nghe tiểu thư mình hỏi lần thứ ba, vẫn kiên nhẫn đáp: “Tiểu thư, nhị điện hạ đúng là chưa từng ghé qua. Bên Đông viện cũng không có ai truyền tin gì cả.”
Bạch Tri Vi chống cằm, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ở dịch trạm xảy ra chuyện? Không phải nói rất dễ giải quyết sao? Sao mãi chưa về?”
Trường Vinh khựng tay một thoáng bộ dáng tiểu thư lúc này chẳng khác gì những thư sinh bị hồ ly mê hoặc trong truyện gối đầu giường.
“Không lẽ lúc sắp tới, hắn lại… ngại ngùng rồi?” Bạch Tri Vi thở dài, chỉnh lại dải lụa trước ngực, chống người đứng dậy, bước ra ngoài: “Núi không đến với ta, thì ta đến với núi vậy.”
Ăn no uống đủ, nàng chậm rãi đi về phía Đông viện. Trời đã tối đen, các góc hành lang đều treo đèn cung, ánh sáng vàng dịu tỏa ấm một mảng, chỉ riêng phòng của Cố Trác vẫn tối om.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT