Trong cảnh hỗn loạn, Mạnh Tĩnh Thư ngẩng đầu, nở một nụ cười dịu dàng tri thức, rồi đẩy đứa bé ra trước, để lộ khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu như tượng ngọc.
“Phu nhân, ta không phải ăn mày đầu đường. Thời thế loạn lạc, ta chỉ muốn nhờ phu nhân chuyển hộ bức thư, mong trượng phu đến đón mẹ con ta.”
Thẩm Văn Nghi khựng lại, tò mò hỏi: “Phu quân ngươi là ai? Gửi thư thì tới dịch trạm mà gửi.”
“Trượng phu ta chính là Cố Tu Viễn ở Đam Châu... Hôm trước chàng đến Khu Châu mượn binh, phu nhân có thấy đứa trẻ này giống chàng không?”
Tất cả người có mặt đều hít vào một hơi lạnh. Cố Tu Viễn là ai chứ? Dám nhận là thê tử của hắn, nữ nhân này thật to gan!
Thẩm Văn Nghi thoáng giật mình, chăm chú nhìn đứa bé ngũ quan thanh tú, đặc biệt là đôi mắt xếch nơi khóe giống hệt Cố Tu Viễn.
Bà nghiến răng, đã hiểu vì sao ả không đến dịch trạm – thư viết rồi chưa chắc đã tới tay Cố Tu Viễn. Trong loạn thế, nếu thân phận không rõ ràng, thư tín dễ rơi vào tay kẻ khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT