Bóng người càng lúc càng gần, hóa ra không phải sơn phỉ, mà chỉ là một đám phụ nữ già trẻ hoảng loạn, người cầm cuốc, người cầm xẻng, có người vung dao làm bếp, số còn lại cầm gậy gộc.
Bọn quan binh vừa lộ diện, mấy vị đại nương nhát gan đã quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa van xin: “Chúng ta không phải sơn phỉ, chúng ta cũng bị lừa lên núi, xin các quan gia đừng giết chúng tôi!”
Vạn Lương Trạch nhíu mày, giọng nghiêm mà ôn: “Mọi người đứng dậy đi, chúng ta là quan binh Cù Châu, không làm khó dân lương thiện.”
Hà Độ Xuân bước ra khỏi chỗ nấp. Nàng nhíu mày: “Thím Từ, sao các người lại ở đây?”
Thím Từ ban đầu bị dọa giật mình, thấy rõ là Hà Độ Xuân thì mừng rỡ: “A, Hà nha đầu, sao con lại ở đây? Là con dẫn quan binh tới sao?”
Hà Độ Xuân gấp giọng: “Là con, chuyện dài lắm, để sau sẽ nói, còn Bạch cô nương đâu rồi?”
“Trên đường trốn bọn ta gặp phải sơn phỉ, cô nương ấy đã liều mình dụ chúng đi, chạy về hướng cổng trại.” Thím Từ thở hổn hển đáp, bà biết thân phận Bạch Tri Vi không bình thường, “Nhưng cổng trại hình như cũng có quan binh, chắc cô ấy không sao đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play