Về đến nhà, Tôn Vân bảo bọn họ đi tắm rửa rồi ngủ, không hỏi gì cả.
Bởi vì toàn bộ quá trình đều ở trong tầm mắt của nàng!
Xu Nhi thật sự ngày càng lớn, Lâm Chu cũng không còn nhút nhát, Tôn Vân rất vui mừng.
Ngày hôm sau, trên đường về thôn, Vũ Thiên cùng bọn trẻ ngồi chung xe ngựa, hắn hỏi: “Tối qua, các con có nghĩ lại xem trong quá trình có chỗ nào chưa ổn không?”
Dục Ca Nhi nói: “Chúng ta ra tay quá sớm, nên không bắt được người ở ngoài thành phụ trách tiếp ứng, cũng không bắt được người chờ mua người!”
Hoắc Bắc Ngôn nói: “Chúng ta không để lại người tiếp ứng, toàn bộ đều rơi vào tay mẹ mìn, nếu có bất trắc, thì không có ai báo tin!”
Xu Nhi suy nghĩ một chút: “Chúng ta không nên ra tay khi bị bắt cóc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT