Hiện tại, khi Kế Duyên đi qua, bến đò lớn ở nơi xa còn chưa thấy hết toàn cảnh, bớt đi mấy phần ồn ào náo động, thêm một chút yên tĩnh. So với đại bộ phận nơi đã tắt đèn nghỉ ngơi trong phủ thành Xuân Huệ phủ, nơi đó vẫn được coi là hiếm thấy khi đèn đuốc sáng trưng, ở một mức độ nào đó có chút giống với một phần phố xá ban đêm ở kiếp trước của Kế Duyên.
Giờ phút này, Kế Duyên và Xích Hồ đang ở đoạn sông phía nam ngoài thành, dọc theo bờ sông về phía đông, muốn đến bến đò lớn kỳ thực phải đi thẳng đến góc đông nam của thành rồi ra ngoài hướng bắc, đi ngang qua Giang Thần Từ, xuyên qua hơn nửa tường thành phía đông, đường xá không hề ngắn.
Cho nên Hồ Vân có chút không đoán được Kế tiên sinh rốt cuộc là thuần túy muốn tản bộ, hay là muốn đến bến đò lớn. Nhưng Kế tiên sinh không nói, hắn cũng không dám hỏi, chỉ lặng lẽ đi theo.
Hiện tại Kế tiên sinh tuy không tức giận, nhưng lại mang đến cho Hồ Vân áp lực rất lớn, có lẽ phần nhiều là do tâm lý của hắn tự tạo thành.
Gió nhẹ trên mặt sông thổi đến khiến y sam của Kế Duyên hơi tung bay, tóc dài cũng theo gió phất phơ. Giang Thần Từ đã gần ngay trước mắt, bất quá lúc này ban đêm, từ miếu đóng cửa tắt đèn, một chút ánh đèn chẳng qua là ngọn đèn sáng trong điện lớn.
"Hồ Vân, ngươi có biết phía trước là nơi nào không?"
Kế tiên sinh rốt cục mở miệng, Xích Hồ cảm thấy hơi thả lỏng, cũng rất tự nhiên nhìn về phía trước, chính là tòa Giang Thần Từ có quy mô không nhỏ kia. Mặc dù chưa từng tới, nhưng Hồ Vân cũng biết nơi này, mấy ngày trước người lái đò vẫn luôn nhắc tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT