Công viên giải trí là nơi đông đúc nhộn nhịp, cũng là một trong những địa điểm mà An Bộ hay nhận việc làm thêm nhất.
Hiện đang đầu mùa hè, thời tiết vô cùng oi bức, có mấy ai có thể chịu nổi việc mặc bộ đồ linh vật dày cộp đi lại dưới cái nắng chang chang suốt hai, ba tiếng đồng hồ? Người thể trạng kém một chút còn dễ bị say nắng. Nhưng An Bộ thì lại chẳng cần phải lo đến mấy chuyện đó, cô không hề cảm nhận được nóng bức. Kể cả có khoác áo bông dày đến năm mươi phân thì cô cũng không hề đổ một giọt mồ hôi nào mà hóa thành một cái thi thể ướt đẫm nóng bỏng được. Có điều, cô không thể đứng dưới nắng quá lâu, nếu không làn da của cô sẽ bị cháy nắng, từ đó làm tăng giá trị tử khí.
Trong công viên, một bé Gấu Mặt Đơ lông xù đang cầm cả chục quả bóng bay, trên ngực treo một tấm bảng, trên đó dùng font chữ hoạt hình viết: 【Trẻ em cao dưới 1m4, mang theo hóa đơn nhỏ có thể nhận bóng bay miễn phí, còn được bắt tay, chụp hình và được Bé Gấu Mặt Đơ bế lên cao.】
Lũ trẻ con vui vẻ ùa tới, tranh nhau đòi bóng bay, đòi ôm. Bé Gấu Mặt Đơ vừa phát bóng bay, vừa bình tĩnh gỡ từng đứa nhỏ đang đeo bám trên người mình xuống, lại còn không quên tạo dáng thật ngầu trước ống kính, khiến những người xung quanh đều vui vẻ cười nghiêng ngả.
“Chú ơi, đằng kia có rất nhiều bóng bay, mau đi xem đi!” Một bé gái tầm sáu bảy tuổi chỉ về phía Bé Gấu Mặt Đơ, hớn hở gọi người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra gương mặt góc cạnh tuấn tú.
Giản Ninh Huyên gật đầu, ra hiệu cho trợ lý Tiểu Lưu dắt bé gái đi trước, còn mình thì thong thả theo sau. Thời tiết nóng bức khiến tâm trạng của anh cực kỳ khó chịu, lưng áo thun đã bị mồ hôi thấm ướt, dính dấp rất khó chịu.
“Vi Vi thích cái nào?” Tiểu Lưu hỏi.
Giản Tiểu Vi nhìn một hồi lâu, cuối cùng chọn con sói xám.
Tiểu Lưu lấy hóa đơn nhỏ ra, nhận một quả bóng bay hình sói xám từ tay Bé Gấu Mặt Đơ rồi đưa cho Giản Tiểu Vi.
Giản Tiểu Vi vừa cầm được quả bóng bay, đôi mắt đen lay láy vẫn không rời khỏi số bóng còn lại trong tay Bé Gấu Mặt Đơ, không có ý định rời đi.
“Sao thế?” Tiểu Lưu khó hiểu nhìn em.
Giản Tiểu Vi chẳng buồn để ý đến anh ấy, vùng khỏi tay anh rồi chạy thẳng tới trước mặt Bé Gấu Mặt Đơ, đôi mắt long lanh chăm chú nhìn chằm chằm vào đám bóng bay.
Đúng lúc này, Giản Ninh Huyên bước tới, định mở miệng giục cô bé một câu, nhưng khi chỉ còn cách Bé Gấu Mặt Đơ ba bước chân, anh đột ngột khựng lại, đôi mắt lam băng lấp lánh ánh sáng lạ kỳ.
“Bé Gấu Mặt Đơ ơi, con còn muốn quả bóng thỏ con kia nữa.” Giản Tiểu Vi chỉ vào quả bóng thỏ con trong tay An Bộ, rụt rè nói. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
“Con đã có sói xám rồi, không thể lấy thêm thỏ con nữa.” Ý của An Bộ là mỗi người chỉ được nhận một quả bóng.
Giản Tiểu Vi chu môi: “Sói xám mà không có thỏ con thì sẽ cô đơn cả đời mất, Bé Gấu Mặt Đơ nỡ lòng nào để nó buồn tủi như thế sao?”
Là ai nói với cưng rằng sói xám với thỏ con là một cặp vậy hả? Cặp đôi vi phạm nghiêm trọng quy tắc rừng xanh này hoàn toàn không tồn tại nhé.
An Bộ nghiêm túc đáp: “Con sai rồi, thỏ con là vị hôn thê của ta. Sao ta lại có thể để vị hôn thê của mình cho sói xám được chứ?”
Giản Tiểu Vi há hốc miệng, đôi mắt tròn xoe hiện rõ vẻ sốc: Thỏ con là vị hôn thê của Bé Gấu Mặt Đơ sao? Từ bao giờ thế? Chẳng lẽ em đã bỏ lỡ tình tiết quan trọng nào rồi ư?
Em lưỡng lự một lát, cuối cùng cũng cúi đầu, buồn bã nói: “Thôi được rồi, con không tranh nữa, con không thể để sói xám nhà mình làm bé ba được.”
An Bộ: Rốt cuộc bình thường phụ huynh của cưng hay dạy cưng cái gì zậy?
Giản Tiểu Vi ỉu xìu xoay người định rời đi, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng của một đứa trẻ khác hét to: “Con muốn bóng thỏ con!”
Giản Tiểu Vi thầm nghĩ: Thỏ con là hoa đã có chủ rồi, mới sẽ không cho cậu đâu.
Không ngờ Bé Gấu Mặt Đơ vừa từ chối mình lại vui vẻ đồng ý: “Được, cho con thỏ con nè.”
Đầu của Giản Tiểu Vi quay phắt lại, tròn mắt nhìn Bé Gấu Mặt Đơ tặng quả bóng thỏ con cho đứa trẻ khác, vẻ mặt không thể tin nổi.
“Chẳng phải gấu nói rằng thỏ con là vị hôn thê của gấu sao?!” Giản Tiểu Vi tức giận chạy tới, chỉ vào Bé Gấu Mặt Đơ mà chất vấn, gương mặt đầy vẻ ai oán như nhìn thấy một gã đàn ông bạc tình.
An Bộ mặt không biến sắc: “Chúng ta vừa mới giải trừ hôn ước rồi rồi, thỏ con đã tìm được hạnh phúc mới.”
Giản Tiểu Vi mím môi, ấm ức hết chỗ nói: “Vậy tại sao gấu không để thỏ con ở bên sói xám!”
An Bộ nhẹ nhàng đặt bàn tay gấu dày cộp lên đầu cô bé, giọng điệu trầm thấp: “Ngốc quá, chẳng phải sói xám đã có con rồi hay sao?”
Giản Tiểu Vi sững người, ngẩng đầu nhìn quả bóng sói xám trong tay, gương mặt lưu manh kia đang nở nụ cười rạng rỡ với em.
Cô bé cúi đầu, lí nhí nói: “... Ừm, sói xám có con là đủ rồi.”
An Mặt Đơ: Trẻ con bây giờ trưởng thành sớm quá...
Giản Ninh Huyên đứng bên cạnh, im lặng theo dõi toàn bộ màn kịch tình tay ba giữa ba loài khác nhau, tâm trạng cực kỳ vi diệu.
“Chú ơi, con muốn đi chơi vòng đu quay cùng sói xám.” Giản Tiểu Vi quay sang nói với Giản Ninh Huyên.
Thuận theo tầm mắt của cô bé, lúc này An Bộ mới phát hiện có người đang đứng phía sau mình, cách cô chỉ có hai bước.
“Ừ, để chú Tiểu Lưu dẫn con đi, chú chờ ở đây.” Giản Ninh Huyên vẫn đứng cạnh An · Gấu Mặt Đơ · Bộ, hoàn toàn không hề có ý định rời đi.
“Vâng ạ.” Giản Tiểu Vi ngoan ngoãn đáp rồi tung tăng rời đi cùng Tiểu Lưu. ( app truyện TᎽT )
An Mặt Đơ liếc Giản Ninh Huyên một cái, cứ cảm thấy mình đã từng gặp gương mặt này ở đâu rồi. Nhưng với một nhân vật qua đường Giáp không mấy quan trọng, cô cũng không để tâm lắm, tiếp tục chuyên tâm làm Gấu Mặt Đơ, phát bóng bay cho trẻ con. Phát xong một đợt thì lại nhận thêm một đợt nữa, sau đó đổi một địa điểm để tiếp tục.
Trong suốt quá trình ấy, bên cạnh cô luôn có một người như hình với bóng. Khi thì đứng bên trái, lúc lại bên phải, giữ khoảng cách chừng hai, ba bước, chẳng khác gì vệ sĩ riêng của cô cả.
Khung cảnh quen thuộc ấy cuối cùng cũng khơi gợi lại chút ký ức mơ hồ trong đầu An Bộ, người đàn ông này chẳng phải chính là con hàng kỳ lạ mà cô từng gặp trong lễ đính hôn của cặp Lương - Nguyên kia hay sao?
Phát xong đợt bóng bay thứ ba, An Bộ quyết định bắt chuyện vài câu với anh.
“Xin hỏi, xưng hô của tiên sinh thế nào?” Cô không tin mình hóa trang như thế này mà anh ta vẫn có thể nhận ra được cô là ai.
“Giản Ninh Huyên.” Giản Ninh Huyên đáp với giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy. Dù thực ra gương mặt của anh chẳng thay đổi gì, nhưng với người quen thì đây tuyệt đối đã được coi như là trạng thái “nhẹ nhàng” rồi.
“Ngài thích Bé Gấu Mặt Đơ lắm à?” An Bộ nhất thời chỉ nghĩ được lý do đó, chứ bình thường ai lại rảnh hơi đi theo một nhân viên hóa trang làm Gấu Mặt Đơ khắp công viên như vậy chứ?
Giản Ninh Huyên nhìn chằm chằm vào gương mặt cứng đơ của Bé Gấu Mặt Đơ, hoàn toàn không cảm thấy có chút đáng yêu nào. Cảm giác quen mắt này quá mạnh mẽ, cứ như đang nhìn thấy chính mình trong gương vậy.
“Không thích à?” An Bộ nhìn mặt đoán ý, vừa nhìn đã biết đây là kiểu người không hề có tâm hồn trẻ thơ, toàn thân đều toát ra hơi thở của tiền tài, “Vậy tại sao anh lại cứ đi theo tôi?”
“Bên cô mát hơn.” Giản Ninh Huyên đưa ra một lý do khiến cho cô cũng phải cạn lời, không phản bác được câu nào.
“Bên cạnh có biết bao nhiêu chỗ râm mát mà anh không đứng, thế mà lại thấy mát hơn khi đứng ở dưới nắng bên cạnh tôi?” An Bộ chỉnh lại cái đầu gấu của mình, gương mặt đơ đơ nhìn anh không cảm xúc.
Giản Ninh Huyên im lặng, rõ ràng là không có ý định giải thích.
An Bộ chợt động tâm. Nếu người đàn ông này thực sự cảm thấy đứng gần cô mát mẻ hơn thì chỉ có khả năng là anh ta đã cảm nhận được tử khí trên người cô. Tử khí có thể khiến người ta cảm thấy lạnh buốt, nhưng cái lạnh này không thể làm dịu đi cái nóng. Cho dù giác quan của anh ta có nhạy cảm hơn người bình thường thì đấy cũng chỉ khiến anh ta vô thức tránh xa cô, chứ không thể coi cô là một cái máy điều hòa mà tự giác lại gần được.
An Bộ bắt đầu bước đi bằng dáng gấu, 1 mét, 2 mét, 3 mét… đến khi cô đi được 7 mét thì Giản Ninh Huyên đã theo sau, rút ngắn khoảng cách trở lại dưới 2 mét. Ngoại trừ việc hơi chiếm chỗ một chút thì anh không ồn không phiền, cũng không có hành vi nào bất nhã, chỉ đơn giản là đi theo cô mà thôi. An Bộ nghi ngờ, có lẽ thể chất của anh thuộc loại đặc biệt.
Những người dễ dàng tiếp cận với âm khí thường chỉ có hai loại, một là thể chất cực âm, có thể tu luyện bằng âm khí; hai là thể chất cực dương, cần âm khí để trung hòa. Người đàn ông này toàn thân đều tràn đầy hỏa khí, rõ ràng thuộc loại thứ hai. Nghĩ vậy thì hành vi của anh cũng không quá khó hiểu đối với cô nữa.
An Bộ suy nghĩ một chút, lấy liền bốn, năm chục quả bóng bay, chia cho Giản Ninh Huyên một nửa: “Giúp tôi phát bóng bay đi, coi như trả phí sử dụng địa bàn.”
Lông mày Giản Ninh Huyên giật giật mấy cái, nhìn đống bóng bay trong tay với vẻ không vui, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh cô như một bức tượng biết đi có phong cách rất dị biệt.
Thế là, một cảnh tượng kỳ quái đã xuất hiện: xung quanh Bé Gấu Mặt Đơ thì có trẻ con bu đông kín mít, còn Giản Ninh Huyên lại hoàn toàn bị ngó lơ. Một bên là tiếng cười nói rôm rả, một bên lại cô đơn lặng lẽ, chỉ cách nhau có hai mét mà cứ như thuộc về hai thế giới khác nhau.
An Bộ buộc phải thừa nhận rằng mình đã sai. Dù nhan sắc của Giản Ninh Huyên có thể nói là đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới, nhưng với gương mặt lạnh như dao khắc và tính cách không giỏi giao tiếp của mình thì anh chẳng có chút sức hút nào đối với lũ trẻ cả. Dù trên tay có cầm bóng bay đáng yêu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể làm anh trở nên thân thiện hơn được. Không cần đoán cũng biết, người này chắc chắn không được lòng người cho lắm.
Hai tiếng đồng hồ sau, công việc buổi sáng của An Bộ về cơ bản là xong.
Giản Ninh Huyên gọi điện cho Tiểu Lưu, hẹn đến tiệm kem Capu để gặp nhau.
An Bộ quay người rời đi, định tìm chỗ nghỉ ngơi, uống chút nước trái cây, bổ sung ít vitamin.
Cô vừa mới đi được vài bước, sau lưng liền vang lên một giọng nam lạnh nhạt: “An Bộ.”
Gọi tên cô một cách cực kỳ chính xác.
An Bộ quay đầu lại đầy kinh ngạc. Sao người đàn ông này lại biết tên cô? Chưa kể cô ăn mặc kín mít như vậy, làm sao mà anh ta nhận ra được? Chỉ dựa vào tử khí trên người cô thôi mà đã nhận ra được sao? Khả năng cảm nhận này không khỏi quá mức nhạy bén rồi đấy?
Giản Ninh Huyên bước đến trước mặt cô, hỏi: “Không biết cô có hứng thú với công việc trợ lý sinh hoạt không?”
“Không có.” An Bộ từ chối không chút do dự.
“Lương tháng ba mươi nghìn, bao ăn ở, còn có thưởng thêm.” Giản Ninh Huyên đưa ra một cái đãi ngộ khá llaf hấp dẫn.
Thế nhưng, đừng nói là ba mươi nghìn, dù có ba trăm nghìn, An Bộ cũng chẳng động lòng.
“Xin lỗi, tôi rất hài lòng với công việc hiện tại.”
“Công việc mà cô nói là hài lòng ấy, chính là chỉ làm một người phục vụ của nhà hàng, nhân viên khách sạn và linh vật của công viên giải trí à?” Giọng nói sắc bén của Giản Ninh Huyên chỉ ra sự thật.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”
“Mức lương cao nhất của những công việc đó cũng chỉ năm, sáu nghìn, nhìn dáng vẻ của cô cũng chỉ làm bán thời gian, không có nguồn thu nhập ổn định. Vậy tại sao không nhận offer của tôi?” Giản Ninh Huyên tự thấy mình đã đưa ra một mức đãi ngộ quá tốt rồi.
“Vì tôi thích thử sức với những công việc khác nhau.” Giọng điệu của An Bộ nhẹ nhàng, “Chuyện tiền bạc ấy à, tôi căn bản không quan tâm.”
Giản Ninh Huyên: “…”
Chủ nghĩa hiện thực mà đụng phải chủ nghĩa lãng mạn, câu chuyện cứ thế đâm thẳng vào ngõ cụt.
“Thôi được rồi, tôi đi nghỉ cái đã, nếu có duyên sẽ gặp lại.” An Bộ vẫy vẫy móng gấu, lững thững rời đi.
Giản Ninh Huyên nhìn theo bóng lưng “vạm vỡ như gấu” của cô dần khuất xa, trong lòng dâng lên chút bực bội. Cảm giác mát lạnh duy nhất khiến anh thấy dễ chịu cũng biến mất, anh lại rơi vào cảnh nóng bức đến khó chịu. Thế nhưng anh không phải kiểu người sẽ ép buộc người khác, đối phương đã không muốn thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là, trong lòng của anh vẫn cứ vương chút cảm giác mất mát khó tả.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Ninh Huyên: Chẳng lẽ tôi chính là người yêu băng (ái thi)* trong truyền thuyết? Trong lòng bỗng thấy hoảng quá…
(*Chữ “冰” (băng) ở đây là ẩn dụ cho thi thể lạnh lẽo, còn “恋” là yêu thích, say mê. Ghép lại, "冰恋" mang nghĩa “yêu cái lạnh,” nói bóng gió đến yêu thi thể (ái thi), là một cách nói giảm nói tránh.)
(Ái thi: chứng yêu xác chết)