Hôm sau, An Bộ nhận được cuộc gọi từ Phú Quân Nghiêu, anh gọi chủ yếu là để xin lỗi, giải thích rằng anh đã tìm hiểu rõ tình hình năm xưa, không nên lỗ mãng hấp tấp nhờ cô giúp đỡ.
“Dì Cổ An, ba cháu đúng là đã mất vì bệnh.” Phú Quân Nghiêu trầm giọng, “Lúc sắp xếp lại di vật của ba, cháu tình cờ phát hiện tập tài liệu đó, cháu cứ tưởng ba và mấy chú giống nhau, đều bị hại chết, hóa ra chỉ là cháu đa nghi mà thôi.”
An Bộ dịu dàng nói: “Dì hiểu tâm trạng của cháu. Tuy họ hàng của ba cháu và các chú của cháu đông, nhưng không có mấy người dùng được, để lại mấy đứa nhỏ như các cháu thì thế đơn lực mỏng, không có người lớn đáng tin chống lưng. Vì vậy ba cháu mới để lại tên dì trong di chúc.”
Phú Quân Nghiêu nghe xong, lòng bỗng chùng xuống. Từ khi ba mất, áp lực đè nặng lên vai khiến anh không thể thở nổi, chẳng có ai để chia sẻ, cũng không dám lộ ra vẻ yếu đuối, sợ bị người ta coi thường. Giờ nghe dì Cổ An nói vậy, anh bỗng cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều.
An Bộ nói tiếp: “Hãy tin vào năng lực của mình, đừng sợ thất bại. Chỉ cần nhớ rằng, bất kể gặp phải thất bại lớn đến đâu, trong tay cháu vẫn luôn có một lá bài tẩy để làm lại từ đầu.”
Phú Quân Nghiêu mỉm cười, chân thành nói: “Cảm ơn dì, dì Cổ An.”
Kết thúc cuộc gọi, An Bộ cũng coi như đã giải quyết xong một tâm sự trong lòng. Với sự khôn ngoan của Phú Hải Nha, trước khi qua đời chắc chắn ông đã sắp xếp sẵn con đường cho người thừa kế. Việc cô cần làm chỉ là đợi các đứa nhỏ trưởng thành rồi chuyển nhượng cổ phần lại cho họ, sau đó thân phận “Cổ An” cũng có thể đóng lại hoàn toàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play